Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa

 

(Click here for VNI version)

ĐỜI NGƯỜI

Tác giả: NHÀN CƯ ĐẠO SĨ

THAY LỜI TỰA

Từ buổi ban sơ, khi Thượng-Đế giáng linh tạo dựng giống người, tánh con người vốn thiện. Cư trần sanh nhiễm, xác thân mê luyến điều huyển ảo, tập tánh gian tham, chất chứa cho nhiều của cải vật-chất, những mong truyền-kế hưởng thụ lâu dài. Trường tranh-đấu thiệt hơn dục sanh ra ác tánh.

Thần trí phải tách ḿnh ra khỏi ṿng huyển-ảo của xác thân tŕ níu th́ mới mong trở về cội-nguồn Thiêng-Liêng nguyên-thủy. Phép tách ḿnh ra khỏi xác phàm phải nhờ đến quyền CHÍ LINH trợ lực mới có đủ ánh sáng tâm-linh giác-ngộ. Cái sống của Thần hướng về chổ CHÍ LINH tối-diệu sẻ kéo theo TINH, KHÍ hiệp mầu mà hườn Pháp Thân linh-hiển. Ấy vậy, TÂM là chủ. TÂM sanh TÁNH, c̣n vật tùy h́nh. Hể Phàm Tâm ắt sanh Tục Tánh, Thánh Tâm th́ Thiên Tánh. Lành thăng, dử đọa. Đôi đường tự tạo. THIÊN ĐỊA vốn vô tư. Đời người là thế.

Nhàn Cư Đạo Sĩ cẩn bút.

NGÔI CHÍ TÔN

Khi Trời Đất chưa phân định, không gian hiện có đây chỉ là HƯ VÔ CHI KHÍ. Gọi là KHÍ HƯ VÔ v́ cái thể của nó trống không, đối với mắt phàm của con người. Kỳ thật trong cái KHÔNG ấy vẩn có chứa đựng một nguồn sống tiên khởi, chưa biến h́nh, gọi là ĐẤNG TỰ-HỬU, nghĩa là tự nó có như vậy. Không có cái ǵ trước nó để sanh ra nó. Trong Hư Vô đă có sẳn nguồn sống nên nói rằng trong KHÔNG mà CÓ. Con người gọi tên nguồn sống ấy bằng nhiều danh hiệu khác nhau, với ḷng tôn-kính, nên luôn luôn có kèm theo tiếng ĐỨC hay ĐẤNG, chẳng hạn ĐỨC CHÚA TRỜI, ĐẤNG CHÍ TÔN, ĐẤNG TẠO-HÓA, ĐỨC NGỌC HOÀNG THƯỢNG-ĐẾ, ĐẤNG ALLAH, ĐẤNG JEHOVAH v.v.....

Nguồn sống đầu tiên ấy đầy khắp trong Vũ-Trụ bao la, linh-diệu, sáng-suốt tột cùng. Khi nguồn sống ấy bắt đầu thức-động, cái thể của Vũ-Trụ biến h́nh, tạo ra sự khác biệt giửa hai trạng-thái. Một trạng-thái có thức-động đối nghịch với trạng-thái im ĺm mờ-mịt trước đó. Cơ sanh-hóa đă bắt đầu. Từ khi ấy mới có ư-thức thời gian sau trước, qua lại. Cái thể gốc của Vũ-trụ, mờ mờ mịt mịt, đă biến h́nh thành hai trạng-thái đối nghịch đầu tiên, gọi là THÁI-CỰC phân LƯỠNG NGHI: một ÂM, một DƯƠNG. Khích động thuộc Dương, im ĺm tĩnh lặng thuộc Âm. Nói rằng Khí Hư Vô sanh ra có một THẦY, nghĩa là trong cái Không Không của Hư Vô đă có sẳn một nguồn sống đầu tiên, gọi là THẦY. Ngôi của THẦY là THÁI-CỰC, nghĩa là nguồn sống ấy ngự-trị cùng khắp trong không gian. Ngôi là chổ ngự, vị-trí. Đó là lời nói bóng diễn-tả ư nghĩa đơn sơ về nguồn gốc bản-thể của Vũ-Trụ, thường được xử-dụng trong Đạo-Giáo, c̣n hiện-tượng diễn-biến trong quá khứ đă xảy ra như thế nào một cách rỏ rệt trên ḍng thời gian vô định để h́nh thành được Vũ-Trụ như ngày nay trong tri-thức của con nguời hảy c̣n là lời nói phỏng. Vậy th́, ĐỨC CHÍ TÔN, hay tiếng THẦY trong CAO ĐÀI GIÁO, là nguồn sống đầu tiên trong Vũ-Trụ. Từ nguồn gốc ấy biến sanh ra muôn loài vạn-vật, trong đó có Con Người. Từ chổ KHÔNG KHÔNG, tự ḿnh biết làm ra CÓ, KHÍ HƯ VÔ ấy thật linh-hiển, đầy quyền phép nên gọi là CHÍ LINH, thêm tiếng ĐẤNG vào là để tỏ ḷng tôn-kính. ĐẤNG CHÍ LINH là TRỜI vậy.

NGÔI PHẬT MẪU

Từ khi Vũ-Trụ được phân-định thành hai thể trạng đối nghịch: ĐỘNG và TĨNH, Cơ Sanh-Hóa bắt đầu và nối tiếp không ngừng nghĩ trên ḍng thời gian. LƯỠNG NGHI sanh ra TỨ TƯỢNG. Tứ Tượng biến BÁT QUÁI. Bát quái biến-hóa vô cùng, mới tạo ra CÀN KHÔN THẾ GIỚI, là những giai-đoạn biến h́nh kế tiếp của nguồn sống đầu tiên từ trong Hư Vô Chi Khí.

Sự chuyển biến ngày càng phức-hợp, phân-định ranh-giới rỏ rệt giửa h́nh vật thể và khoảng Trống Không, làm cho Không Gian  có h́nh tướng.

Khí Thanh bay lên làm Trời, Khí Trược giáng xuống liên-kết làm Đất. Tất cả mọi hiện-tượng sanh-hóa, nghĩa là biến-thân của nguồn sống đầu tiên đều phát-xuất từ Nguyên-Lư Lưỡng Nghi tác-động với nhau mà sinh ra. Cái linh-diệu sáng-suốt củ Hư Vô Chi Khí, tự  ḿnh biết thức-động, gọi là ÁNH LINH QUANG của CHÍ TÔN, chiếu-giám trên âm quang mà làm hóa sanh h́nh chất. ÂM QUANG là khí chất hổn-độn sơ-khai khi CHÍ TÔN chưa tạo-hóa. Lằn Âm Khí ấy là DIÊU-TR̀ CUNG, chứa để tinh vi vạn-vật, tỉ như  cái âm quang của phụ-nữ có trứng cho loài người.

Khi CHÍ TÔN đem dương quang ấm áp mà làm cho hoá sanh th́ cái khoảng âm quang phải thối cầm làm TINH ĐẨU, là Cơ Quan sanh-hóa Vạn Linh. Vậy Lưỡng Nghi là pháp sanh-hóa đầu tiên của Vũ-Trụ, là MẸ SANH, là nguồn gốc của các Pháp. Tất cả mọi nguyên-lư, qui luật vận-hành của Vũ-Trụ trong tất cả mọi hiện-tượng lớn nhỏ đều thuộc về Pháp, và PHẬT MẪU là PHÁP, là biến thân của CHÍ TÔN. Sự sống trong Càn Khôn Thế Giới là một thực-thể vẹn toàn, nh́n ở mặt cái gốc tự-hửu gọi danh là CHÍ TÔN, nh́n ở mặt nguyên-lư vận-hành gọi danh là PHẬT MẪU. Nên cũng nói rằng CHÍ TÔN là PHẬT, PHẬT MẪU là PHÁP, Càn Khôn Thế-giới là TĂNG.

PHÂN TÁNH GIÁNG SANH

Khai Thiên Địa vốn Thầy, sanh Tiên, Phật cũng Thầy. Thầy đă nói: Một Chơn-Thần mà biến-hóa Càn-Khôn Thế-Giới và cả Nhơn-loại. Một Chơn-Thần của Thầy mà sanh-hóa ra chư Phật, chư Tiên, chư Thánh, chư Thần và toàn cả nhơn-loại trong Càn-Khôn Thế-Giới. Khi chi hửu sanh cũng do bởi Chơn Linh Thầy mà ra. Hể có sống ắt có Thầy. Thầy là Cha sự sống. V́ vậy mà ḷng háo-sanh của Thầy không cùng tận.

Nói khác đi, một thực-thể Hư Vô Chi Khí nh́n từ các mặt nguồn gốc của sự sống đầu tiên trong Vũ-Trụ gọi là THẦY, CHÍ TÔN.

Phép biến thân của CHÍ TÔN để hóa-sanh gọi là PHẬT MẪU.

Sự linh-hiển của Chí Tôn tự ḿnh biết sáng-tạo từ KHÔNG ra CÓ gọi là CHƠN LINH của THẦY.

Khí chất hổn-độn sơ-khai khi chưa tạo-hóa gọi là CHƠN THẦN của THẦY.

Đó là tiếng nói của con người mượn tạm để diễn-tả mặt này, mặt kia của sự sống Vũ-Trụ, vốn là môït thực-thể vẹn toàn bao gồm từ  Tinh Vân Đẩu Tú đến con Vi-Trùng bé nhỏ trong không gian hay Hạt Điện-Tử  trong cơ-cấu vật-chất.

Vạn-vật đồng nhứt thể, v́ xét từ nguyên do sản-xuất mọi thứ Hậu Thiên đều từ Hư Vô Chi Khí mà biến-hóa ra, cho nên thể gốc của nó vẩn là một.

Chủng sanh giai hửu Phật tánh, v́ chúng sanh do bởi Chơn Linh Thầy mà ra, nghĩa là trong sự sống của chúng sanh có cái Linh của Thầy. Cái Linh ấy cũng gọi là Phật tánh, cũng đồng một gốc mà ra. Ấy là phép Phân Tánh Giáng Sanh của THƯỢNG ĐẾ để tạo dựng muôn loài vạn-vật.  Con người là tạo-vật sản-xuất từ nguồn-gốc ấy nên có đồng bản-thể và cấu-tạo của một Tiểu Vũ-trụ.

Ba phần chánh cấu-tạo nên một con người là: CHƠN LINH, CHƠN THẦN và XÁC THÂN.

Linh hồn con Người: CHƠN LINH

Mỗi con người đều có một Chơn Linh. Chơn Linh ấy là một phần nhỏ của Khối Chơn Linh Thượng-Đế, một điểm sáng nhỏ trong  Khối Đại Linh Quang của Vũ-Trụ, một Tiểu Hồn trong Đại Hồn của Vũ-Trụ. Chơn Linh ấy, c̣n được gọi là Linh Hồn hay Lương Tâm, có nhiệm-vụ ǵn giử sanh mạng con người, phán-xét từ lời nói, tư-tưởng, hành-động, thưởng phạt, dạy dổ cho nên Hiền, nên Thánh. Chơn Linh không h́nh ảnh, nhưng vẩn có như nguồn sống đầu tiên của Vũ-Trụ Tự-Hửu vậy. Chơn Linh ấy vốn là một phần nhỏ của Khối Đại Linh Quang Vũ-Trụ nên thông công được với Đức Chí-Tôn và các Đấng Trọn Lành, các Linh Hồn đă thoát xác. Nơi xác phàm Con Người, Chơn Linh hiện-thực trong yếu-tố THẦN của Tam-Bửu: TINH, KHÍ, THẦN.

Thần là sự sáng-suốt, khôn ngoan, linh-hiển. Thần in ĺm, phẳng lặng. Khi hoạt-động, Thần tạo ra nơi con Người cái THỨC là biết, qua ư nghĩ, tư-tưởng. Sự hiện-thực ấy chẳng khác nào như gió thổi làm ngọn cây lay động. Nh́n ngọn cây lay động mà biết là có gió, chớ nào ai thấy gió bao giờ. Nh́n trí khôn của con người hiện ra trong sinh-hoạt thường nhật mà biết cái gốc của nó là Chơn Linh vẩn hằng hửu. Tóm lại từ Thượng-Đế đến con người là một mạch sống qua nhiều trạm biến thiên, càng đến gần thân xác, càng mất dần tính trọn lành, thánh-thiện, và vương mang thêm những nét phàm-tục. Bởi vậy sự khôn ngoan của cái trí con nguời có thể rất nên quỉ-quyệt, dù nguồn gốc sâu xa của nó vẩn là Khối Đại Linh Quang của Vũ-Trụ. Ấy là bước đọa trần của những linh-hồn đắm tục, luân-hồi triền miên từ thân xác này qua thân xác khác mà không trở về cựu vị được. Con đường phản bổn huờn-nguyên là con đường hướng sự sống của con người về Cội Nguồn Thiêng Liêng của nó là Chí Linh. Tất cả giải-pháp chủ trương để giải-quyết cuộc đời của các Vị Giáo-Chủ xưa nay đều đặt trên nền-tảng ấy, cho dù có khác nhau ở mặt này hay mặt kia là do nơi tâm-lư của nhơn sanh, tùy thời, tùy chổ phải biến thiên cho dể nạp dụng mà thôi.

CHƠN THẦN

Chơn Thần là nhị xác thân, là xác thân thiêng-liêng. Khi c̣n ở nơi xác phàm th́ khó xuất riêng ra đặng v́ bị xác phàm kéo níu. Cái Chơn Thần ấy của các Thánh, Tiên, Phật là huyền-diệu vô cùng, bất tiêu, bất diệt. Bậc chơn tu, khi c̣n mang xác phàm nơi ḿnh, nhưng đắc Đạo, có thể xuất ra trước buổi chết mà vân-du thiêng ngoại. Cái xác thiêng liêng ấy do nơi TINH, KHÍ, THẦN mà luyện thành:

- Nó nhẹ nhàng hơn không khí

- Khi nơi xác phàm xuất ra th́ lấy h́nh ảnh của xác phàm như khuôn in rập

- Nó thuộc về bán hửu h́nh v́ có thể thấy đặng mà cũng có thể không thấy đặng

- Nó có khả-năng tụ và tan được, hiện ra h́nh ảnh rồi biến mất

-Nó là khí chất lồng trong xác phàm con người, từ trong ngũ tạng, lục phủ, xương tủy đến ngoài da

- Trung tâm nó là Óc.

- Nơi cửa xuất nhập của nó là MƠ ÁC

Ấy là một khối sinh-lực điển quang, nơi xuất-phát mọi t́nh-cảm và xúc-cảm của con người, chịu sự điều khiển của Chơn Linh và nghiệp quả của xác phàm gây ra. Vị-trí của nó là kẻ trung-gian giửa Chơn Linh và Xác Phàm.

Chơn Linh hay Linh Hồn con người là sự sáng-suốt linh-diệu, không h́nh ảnh.

Chơn Thần là Xác Thân Thiêng Liêng, bán hửu-h́nh, có h́nh ảnh giống y xác phàm. Chơn Thần hiện ra trong yếu-tố  Khí của Tam Bửu.

Chết là hiện-tượng Chơn Thần và Chơn Linh  rời khỏi xác thân vĩnh-viễn. Trong ngôn-ngữ dân gian, người ta vẩn quen gọi lẫn lộn giữa Chơn Linh và Chơn Thần và thường hay gồm chung hai phần này làm một. Chẳng hạn nói:”Chơn Linh người chết hiện về, hay Linh Hồn người chết hiện về” có nghĩa  là phần Chơn Thần đă thoát xác , có Linh Hồn hay Chơn Linh ngự-trị bên trong, hiện ra h́nh ảnh, hoặc tạo ra tiếng động, hay di-chuyển đồ đạt, để chứng tỏ sự hiện-diện của họ. Những tiếng khác như Vong Linh, Vong Hồn, Chơn Hồn, Hồn Ma, có cùng ư-nghĩa để chỉ tất cả những ǵ đă cấu-tạo nên con người c̣n lại trong cỏi vô h́nh sau khi thân xác chết.

Đặc biệt trong câu Kinh:”Kêu Chơn Hồn vịnh níu Chơn Linh”, có sự phân-biệt về từ-ngữ giửa Chơn Hồn và Chơn Linh. Ư nghĩa tương tự như lời khuyên đối với người sống, đang đứng trước một việc khó khăn trong cuộc đời, rằng bạn hăy hành-động theo lương-tâm của ḿnh, đừng theo dục-vọng nhứt thời. Trong cảnh giới thiêng-liêng, Chơn Thần hăy hướng sự sống của ḿnh theo Ánh Sáng Chơn Linh, đừng nhớ chuyện trần-tục nữa. Thực ra, sau khi thân xác chết, c̣n lại một thực-thể sống, có hai tên gọi: CHƠN THẦN và CHƠN LINH, là v́ được nh́n từ hai mặt, Khối Điển Quang và cái Linh của Thượng-đế ngự-trị nơi đó. Kêu Chơn Hồn vịn níu Chơn Linh là kêu gọi giục thúc Khối Điển Quang sống theo cái Linh của Thượng-Đế.

TINH, KHÍ, THẦN

Đầy khắp trong Vũ-Trụ bao la, không có nơi nào không có sự sống, dầu đó là hiện-tượng hóa-thạch, sâu dưới ḷng đất, phải mất nhiều năm mới thành h́nh được một viên sỏi, hay là sự tử sanh ngắn ngủi của những loài vi-khuẩn, cực-kỳ bé nhỏ, phải dùng đến kính hiển-vi phóng-đại mới thấy được, hay là sự vận-hành của tinh-đẩu thật diễm-lệ, biết tuân theo trật-tự của quỉ-đạo trong không-gian. Nếu nh́n về phương-diện một khoảng không gian nhỏ bé, ước chừng một mét khối, nơi đó thân con người đang chiếm ngụ th́ con nguời là một tổng-thể của ba phần lồng vào nhau trong khoảng không gian ấy:

                        -một xác thân phàm tục là thân thể

                        -một xác thân thiêng-liêng là Chơn Thần

                        -một sự sáng linh-hiển là Chơn Linh

Nếu nh́n từ phương-diện yếu-tố ǵ cấu-tạo nên con người th́ con người là một tổng-thể gồm có:

                        -một khối thể đặc và lỏng, gồm thịt, xương, da, lông, tóc, máu huyết, gọi là TINH

                        -một khối sinh-lực, làm tay chân biết cử-động, đi đứng, nói năng được, gọi là KHÍ

                        -một sự sáng-suốt khôn ngoan của trí-năo, biết sáng-tạo, cải-biến môi-trường để ǵn-giử mạng sống, gọi là THẦN

Ấy vậy, thân là TINH, lực là KHÍ, trí là THẦN. Nói rỏ ra, sanh-lực làm cho thân-thể con nguời sống là một khối điển-lực, nghĩa là tác-động của trí-năo.

                        THẦN là gốc, vô h́nh, vô ảnh

                        TRÍ là ngọn, biểu hiện của THẦN

Trí hoạt-động hiện ra điển-lực. Điển-lực làm thân thể cử-động, nghĩa là sống. V́ vậy TAM BỬU của con người có thể diễn-tả như sau:

                        TINH là Thân thể

                        KHÍ là điển-lực, nghĩa là trí-lự

                        THẦN là Linh Hồn

Ba món báu ấy ḥa-hợp cùng nhau th́ thuận với Lư Thiên-Nhiên. Sụ phát-triển của con người được điều-ḥa về cả ba phương-diện: thể-chất, t́nh-cảm và trí-tuệ.

THIÊN NHĂN 

Biểu-tượng thờ-phượng trong Đạo Cao-Đài là THIÊN NHĂN. Ư-nghĩa tóm-tắt trong lời dạy của ĐỨC CHÍ-TÔN như sau:

NHĂN THỊ CHỦ TÂM

LƯỠNG QUANG CHỦ TỂ

QUANG THỊ THẦN

THẦN THỊ THIÊN

THIÊN GIẢ NGĂ GIẢ

Mỗi con người đều có một Chơn Linh theo ǵn giử chơn mạng sanh-tồn. Người đời thường gọi lộn Lương Tâm cũng là đó. Tâm của con người vốn không h́nh ảnh, nhưng qua ánh mắt , người ta có thể đoán biết được tâm-trạng của kẻ ấy ra sao. Những điều sâu kín trong tinh-thần có thể che dấu, ngụy-trang được bằng những cử chỉ, lời nói không thật, nhưng ánh mắt là biểu-lộ nội-tâm, không sao che dấu được. V́ vậy mới nói rằng: “ NHĂN THỊ CHỦ TÂM”.

Hai lằn yến sáng, tức là thị-giác của hai con mắt, là chính, v́ nó giúp cho tinh-thần con người thấy, biết được thế-giới ngoại-cảnh: “ LƯỠNG QUANG CHỦ TỂ”.

Và cái thấy, tức sự sáng ấy gọi là THẦN, “QUANG THỊ THẦN”.  Thần là TRỜI. TRỜI là TA vậy. THẦN THỊ THIÊN, THIÊN GIẢ NGĂ GIẢ. V́ vậy có thể kết luận rằng:

                                                              Thờ Thiên Nhăn là thờ Trời vậy

Ư-nghĩa thứ hai: THẦN CƯ TẠI NHĂN. Tóm tắt trong lời dạy của Đức Chí-Tôn có liên-quan đến việc công phu luyện đạo: “Thần là khiếm-khuyết của Cơ Mầu-Nhiệm từ ngày Đạo bị bế. Thầy cho Thần hiệp Tinh, Khí đặng hiệp đủ Tam-Bửu là Cơ Mầu-Nhiệm siêu-phàm nhập Thánh. Thầy đến đặng huờn nguyên Chơn Thần cho các con Đắc Đạo. Con hiểu Thần Cư tại Nhăn. Bố trí cho chư đạo hửu con rỏ. Nguồn cội Phật Tiên do yếu-nhiệm là tại đó”.

LUYỆN KỸ

Ai đă vào ṿng sanh tử, mang lấy mảnh thi-hài nầy, thọ bẩm tinh cha huyết mẹ, đều phải chịu món nợ của Tổ Phụ lưu-truyền, phải ăn mới sống, phải mặc mới lành th́ chưa dễ ǵ thoát khỏi quyền vật dục  của xác thân đ̣i hỏi. Mănh thi-hài nầy nhờ tinh cha huyết mẹ nên h́nh th́ trí-lự khôn ngoan cũng phải do nơi quyền Thiêng-Liêng khai mở. Cái phép Tu Hành là phải làm cho Thân Tâm ḥa nhịp cùng nhau đặng phát-triển một cách điều-ḥa 3 yếu-tố: TINH, KHÍ, THẦN, gọi là Luyện Kỹ.

Phương Luyện Kỹ đặng vào con đường thứ ba Đại Đạo là một phương-pháp sống tích-cực. Mục-đích sau cùng là để mở cửa BÁT QUÁI ĐÀI tại thế. Chơn Thần đủ quyền năng xuất-ngoại xác thân, tương-liên cùng các Đấng Trọn Lành mà đoạt Cơ Giải-Thoát. Con đường ấy buộc kẻ tu hành phải biết:

-         làm giảm tiêu nghiệp-chướng tiền-khiên của ḿnh bằng công-nghiệp phụng-sự Vạn Linh

-         giử ǵn giới-luật một cách nghiêm nhặt đối với bản thân để tránh gây thêm nghiệp-chướng tân tạo

-         lại c̣n phải biết bảo-thủ Khối Tinh,Khí cho cường-lực thanh bai, an-tịnh để đem Ánh sáng Chí Linh rọi soi Phàm ngă, dẩn dắt về Nguồn Cội Thiêng Liêng là Trời vậy

Mổi mổi đều có bí-quyết ẩn-tàng bên trong. Phải gia công t́m hiểu, học hỏi không ngừng th́ trí-lự khôn ngoan mới bừng sáng. Điểm giác-tánh từng ngày, từng ngày thâu nhập Phép Huyền-Vi của Tạo-Hóa cho đến một ngày kia ĐẠI TỪ-PHỤ định cho mảnh thân phàm này đủ tánh linh, đủ đức-hạnh của một vị Bồ-Tát hay Tiên-Gia Thánh-Vị th́ cái công tu hành của một kiếp sanh mới không phí uổng.

Ai là người hiểu biết Luật Pháp của Trời, một mảy lông qua chẳng lọt, th́ chưa dễ ǵ nông nă đoạt Vị Thần Thánh Tiên Phật bằng phương-pháp mờ-mị, yếm-thế, bi-quan, chẳng làm mà mong có hưởng. Đời hay Đạo chẳng qua là hai mặt trái phải của bàn tay, là sự sống. Sống theo quyền vật dục hay sống theo ánh linh-tâm cũng nằm trong Cơ Tạo vay trả, trả vay. Trường khảo-thí nếu không có giám-khảo th́ lấy ai định mặt anh-hùng sỉ-tử. Cái khó của kẻ tu hành là phải có công-nghiệp phụng-sự chúng sanh mới bôi xóa được oan-gia trái-chủ. Chừng ấy cái công luyện Đạo, tham-thiền chẳng bao nhiêu cũng t́m ra ánh-sáng. Giác-ngộ, giác-ngộ duy có Đức CHÍ-TÔN mới ban cho chúng ta tánh linh ấy mà thôi.

Từ chốn quan-trường lặn lội cùng đời, lo ăn lo sống, một mảnh phàm thân của Phạm công Tắc, cũng vợ cũng con, đă lần ḍ theo Ánh Chí Linh d́u dẩn, bước vào cửa Đạo, trải thân ra mảnh áo tơi, che mưa đở nắng cho đời nguy nan. Ngài đă làm nên sự nghiệp, lại nghiền-ngẩm chân-lư ẩn-tàng trong Phép Tu Thiền của các bậc Thánh trước, Hiền xưa, sang định lại cho phù hạp với tâm-lư nhân sanh, chỉ rành trên văn-tự lưu-truyền hậu-thế cho khỏi điều mộng-mị dị-đoan của cái trí đầy huyền-ảo, vẻ-vời che khuất Chân-Lư Đức Chí-Tôn.

Ấy vậy, trong cửa Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, duy có lấy chủ-thuyết nhân-nghĩa của Khổng Thánh lưu-truyền mà đối-đải cùng nhau cho vẹn bề NHƠN ĐẠO. C̣n việc luyện Tam-Bửu cho Tinh hoá Khí, Khí hoá Thần, Thần huờn HƯ là chuyện của Tiên-gia sùng tín, Cửa Đạo vẩn nạp dụng và phổ-truyền trong tín-hửu.

Vẩn thấy người đời hay bày bố ra những chuyện mơ-hồ, hư hư thiệt thiệt, sản-xuất từ trí-năo của ḿnh, thần vọng-tưởng, gọi là ấn-chứng công phu, khuyến-dụ nhơn sanh phế bỏ thực-trạng xác phàm đói no, ấm lạnh của muôn vạn ức sanh linh đang phiền-năo th́ vẩn là phương-pháp mơ-màng, vẻ màu không tưởng. Thực-tế củađời người là phải ăn mới sống, phải học mới hay, phải t́m mới hiểu. Cái hay khéo của đời do trí-thức tinh-thần nhân-loại truyền lại cũng đủ chứng chắc rằng nhân-loại đang bước đi từng bước cả xác lẩn hồn trong Cơ Tấn-Hóa.

Hại thay những điều mê-tín dị-đoan lại từ cửa Đạo-giáo mà sản-xuất ra th́ trách sao cho khỏi tội t́nh cùng Đại Từ-Phụ. Nắm cho cùng triết-lư, Đạo là Con Đường Ánh Sáng dẩn dắt sanh linh mà ḿnh không đủ sáng th́ con mong mỏi đưa đón được ai. Ảnh Lương Tâm kia duy có TU mà có chớ nào phải ngồi mơ-màng mà được.

Phép Thiền buộc phải có công-đức mới xua đuổi được lằn tư-tưởng huyền-ảo. Khí lóng trong, không chút gợn đục của THẤT T̀NH, trí-năo mới quang-minh, gọi là LINH TÂM chiếu-diệu.  Cái bóng của Đức Cao-Đài là Ṭa Ngự  của Thiên-Lương, là Thần Quang rạng-rở, Khí thể tinh-anh, là sự ḥa-nhập vào Khối Thánh-Chất  của Đại Từ-Phụ mà khai đường dẩn nẻo cho chúng sanh tiến bước. Với Bóng ấy mới gọi là Thiền, bằng chẳng vậy nó chỉ là cái dáng vẻ bên ngoài, thiếu hẳn Nội-Tâm Chơn-Pháp.

Kẻ tu hành phải có đủ công-nghiệp, dầu âm-thầm hay hiển-lộ, đủ đức-hạnh, chí chánh, chí chơn, đủ ḷng từ-ái như sóng cả bao-dung th́ Thiền ấy mới thật là Thiền.

Một Hộ-Pháp trong cửa Đạo Cao-Đài, xuất thân từ một tín-đồ Thiên Chúa Giáo, nương bóng Từ Bi, bỏ Tục t́m Thánh, suốt 34 năm dư, hoạt-bát trong trường phổ-độ, không có lúc nào không nghiền-ngẩm suy-tư về chuyện TỨ KHỔ của con cái Đức Chí-Tôn, t́m đủ phương cách để giải-khổ cho họ, vay trở, trở vay cho phù-hợp với thế t́nh, biến-thiên từng lúc từng hồi. Công-nghiệp ấy đủ chứng chắc rằng Ngài đă hoà-vọng yêu thương ngập tràn trong sanh chúng, đem ánh sáng Chí Linh dẩn đường về Thánh cho biết bao con chiên lạc lối.

Dung nạp triết-lư cổ-kim đạo-giáo, Ngài đă để lại trên giấy trắng những lời căn dặn đơn sơ, nhưng sâu sắc về một phương LUYỆN KỸ để đoạt VỊ ḿnh ngay khi c̣n sống. lời căn dặn ấy áp-dụng cho tất cả mọi người từ khi biết bỏ dử về lành: “ Hể Phàm Tâm Tục Tánh lắng động đến đâu th́ Ánh Sáng Tâm Linh rọi soi đến đó”. Đó là một công-áng Thiền đổi mới danh xưng, lấy tiếng Cao-Đài thay h́nh TAM-GIÁO, trụ cả khối đức-tin vào một quyền-năng duy-nhứt là CHÍ-TÔN, PHẬT MẪU, lấy HIẾU-HẠNH

phụng thờ làm phương giao-cảm cho thần-trí hoát-thông cùng đạo-pháp, phá vở ngục tù thân xác mà sống đời niên niên vĩnh-phúc. Phương-pháp ấy c̣n lưu-truyền bằng những gịng chử sau đây:

                        -Phương Luyện Kỹ đặng vào con đường thứ ba Đại-Đạo phải biết thân thích cùng cả nhân, vật tức là t́m nguyên do của Vạn Linh cùng Chí Linh. Phải ân-hậu và khoan-hồng. Phải thanh nhàn, đừng vị-kỹ. Phải b́nh tỉnh, nghĩa là đừng chịu ảnh-hưởng của họa phước buồn vui. Tập tánh Không Không đừng nghĩ. Vui cũng vui, buồn cũng buồn, nhưng đừng để mặc buồn vui thấm vào Chơn Tánh. Phải độ-lượng khoan-dung, tha thứ. Phải vui vẻ, điều-ḥa, tự-chủ và quyết-đoán. Giử Lương Tâm làm căn-bản, hiếu-hạnh với CHÍ-TÔN  và PHẬT-MẪU.

                        -Phương-pháp trị Tâm, v́ Tâm là h́nh-ảnh thiên-lương. Đức tin và khôn ngoan là kho chí-bửu, ngoài ra là của bỏ, là đồ vô giá. Ai đă cố oán kẻ thù của ḿnh th́ khó giử thanh tâm cho công chánh đặng. Ai chẳng oán hận mới thắng kẻ thù nghịch của ḿnh. Sự cừu-hận là khối thảm-khổ đệ nhứt của nhơn sanh, nên người hiền th́ không biết đến hay là từ bỏ thù hận, oán ghét. Thắng đặng trí nộ ḿnh th́ không chọc ai giận dử. Lấy THIỆN mà trừ ÁC, lấy NHƠN-NGHĨA trừ BẠO TÀN. Lấy L̉NG QUẢNG ĐẠI đặng mở tâm lư hẹp ḥi. Lấy CHÁNH trừ TÀ, ấy là đường THƯƠNG HUỆ KIẾM.

                        -Luyện Thân, luyện Trí. Ẩm thực tinh-khiết, tư-tưởng tinh-khiết, tín-ngưởng mạnh mẻ nơi CHÍ-TÔN, PHẬT MẪU, thương yêu vô tận, ấy là ch́a khoá mở cửa Bát Quái Đài tại thế nầy.

Chú-thích cuối trang ở đoạn nói về thực-tế của đời nguời phải ăn mới sống. Chú-thích: “Trừ những Bậc Cao Tăng có đời sống siêu-phàm không thuộc phạm-vi bài khảo-cứu này”.

THĂNG HOA

Chơn Thần hay nhị xác thân là xác thân thiêng-liêng của con người, do nơi Tinh, Khí, Thần luyện thành. Chơn Thần ấy của bậc chơn tu đắc đạo thật huyền-diệu vô cùng, bất tiêu, bất diệt. Thuật rèn luyện cho Tinh, Khí, Thần hiệp nhứt có thể tóm tắt như sau:

                        -THÂN THỂ cho mạnh-mẻ tinh-vi, đừng để sa-đọa vào LỤC DỤC th́ thuận cùng trí-lự khôn ngoan

                        -KHÍ-LỰC cho cường-thịnh, thanh bai, đừng để đến đổi mê-muội bởi THẤT T̀NH th́ trí-lự khôn ngoan thuận theo lương-tâm mà nảy nở.

                        -LƯƠNG-TÂM phải định-tỉnh từ-ḥa, đừng để đến đổi mờ ám bởi tội t́nh th́ thuận với L̉NG TRỜI, hiển-linh tại thế, đặng đoạt phép huyền-vi. (Trích bài diễn-văn của Đức Hộ-Pháp, Pháp Chánh-Truyền Cứu-Giải, ấn bản năm 1955.)

Nói rỏ ra, thân thể con người phải ăn uống, hít thở khí trời, vận-động đặng thu nhập sinh-lực từ môi-trường sống tạo thành khí-lực của ḿnh. Ấy là một khối năng-lượng luân-chuyển hóa-sanh, có thu nhập và đào-thải một cách tự-nhiên trong nội thân con người. Phải biết ǵn-giử khối năng-lượng ấy, đừng để tiêu hao một cách thái quá v́ lối sống sa-đọa của thân xác, đắm-đuối trong Lục Dục th́ thân xác mới lớn mạnh được. H́nh thể con người có lớn mạnh th́ khí-lực mới cường-thạnh. Lực của một đứa bé sơ sanh chỉ nâng nổi một b́nh sửa đưa lên miệng, nhưng khi nó trưởng-thành, lực của một thanh-niên có thể khuân nổi một tảng đá.

Thân là TINH. Nếu bịnh hoạn, tật nguyền th́ lực là KHÍ phải giảm-suy yếu-đuối. Thân cho vẹn toàn, đầy đủ h́nh chất trong ngoài to lớn th́ Khí sẻ cường-thịnh. Vậy TINH là nền-tảng để KHÍ phát-triển. Ấy là phép biến-hóa tự nhiên trong nội thân con người. Tùng theo khuôn luật tự nhiên này của Đấng Hóa Công đă an-bài, người tu phải biết gia công ǵn giử khối sinh-lực của ḿnh bằng phương-pháp dưỡng-sinh đặc-biệt gọi là KHẮC KỸ TU THÂN, hay TU TÂM DƯỠNG TÁNH, THIỀN, TỊNH, LUYỆN ĐẠO.

Tuy khác nhau ở danh gọi và h́nh-thức sinh-họat, nhưng có cùng tác-dụng là làm cho TINH hoá KHÍ. Chẳng những ǵn-giử khối sinh-lực cho cường-thịnh mà c̣n phải biết làm thay đổi tánh chất của nó trở nên thanh bai, nghĩa là điều-chỉnh tầng-số rung động của điển-lực con người theo ch́u hướng chế-ngự

các rung động của Khí NỘ, Ố, AI, DỤC và kích-thích các rung động của Khí ÁI, HỈ, LẠC. Nếu để cho khối điện-lực rung động nhiều, thường xuyên theo nhóm NỘ, Ố, AI  DỤC th́ khí bị ô-trược. Và ngược lại, rung động nhiều, thường xuyên theo nhóm ÁI, HỈ, LẠC th́ Khí sẻ thanh.

Biểu-hiện của Khí Trược là đời sống t́nh-cảm thấp hèn, vị-kỹ.

Biểu-hiện của Khí Thanh là đời sống t́nh-cảm cao-thượng, vị-tha.

Việc điều-chỉnh tầng-số rung động của điển-lực con người rất khó v́ nó có liên-hệ trực-tiếp đến nghiệp quả tiền-khiên. Khi đi đầu kiếp để chọn một h́nh hài mới, linh hồn phải mang theo khối nghiệp-chướng tiền-khiên của ḿnh như một bản án, gọi là ĐỊNH MỆNH. Luật công-b́nh thiêng-liêng buộc Chơn Linh phải lựa chọn nơi đầu kiếp và tác-động theo sự an-bài của Luật Nhân Quả để có Chơn Thần hay là Khí thể của bào thai được cấu-tạo từ căn-bản có những ưu khuyết điểm sẻ hiện lên sau này thành những đặc tính bẩm-sinh của đứa bé, hoặc tốt, hoặc xấu, về cả ba phương-diện.

TINH hóa KHÍ là một tiến-tŕnh thăng-hoa tự nhiên trong sự biến-chuyển nguồn năng-lượng của thức ăn, nước uống và khí trời do cơ-thể thu nhập được từ môi-trường sống. Nguồn năng-lượng ấy luân-chuyển điều-ḥa trong nội thân sẻ tạo cho con người một sức khỏe tốt, nghĩa là khí-lực được cường-thạnh.

Giử ǵn GIỚI LUẬT của kẻ tu hành, dù tu theo pháp môn nào đi nữa cũng có cùng tác-dụng là làm giảm-thiểu tối đa, tránh tiêu hao sinh-lực của ḿnh vào những chuyện không cần-thiết. Những cơn loạn-động của Thất T́nh, Lục Dục đưa đến t́nh trạng mất sinh-lực một cách hoang phí, làm mờ ám lương-tri, lương-năng con người là việc tối kỵ của người tu. Khi đă tự đặt ḿnh trong trong nguyên-tắc sống: tăng thu nhập, giảm tiêu hao sanh-lực th́ phần tồn động sanh-lực sẻ dựng lên là lẻ tự nhiên.

Luyện Tánh cho thuần đạo-đức, hiền-lương, chế-ngự các t́nh thấp kém, nuôi-dưỡng các t́nh cao-thượng sẻ làm cho Khí Thanh. Khi cơ-thể được nuôi-dưỡng bằng khối thanh khí luân-chuyển điều-ḥa th́ ngũ quan con người sẻ sống theo thiên-lư, THẦN TRÍ được an-tỉnh, sáng-suốt. Vậy khí-lực cường-thịnh, thanh bai là nền tảng để Thần Trí phát-triển. Ấy là phép KHÍ hóa THẦN xăy ra một cách tự nhiên trong sự sống của bất kỳ con người nào.

Những kẻ mà thân xác đầy dẫy những thói hư tật xấu của dục vọng thấp hèn, t́nh cảm loạn động thường xuyên th́ tư-tưởng của họ chẳng bao giờ thanh-cao được, nghĩa là thiếu hẳn Ánh Sáng Tâm Linh trong kiếp sống.

Phép tu hành đúng theo Chơn-Pháp của ĐỨC CHÍ TÔN là phải rèn luyện cho khí thanh, nghĩa là tầng số rung động của Khối Điển Quang con người thay đổi dần dần tương-ứng với rung động của điển quang Thần Thánh trong Trời Đất th́ Luật Đồng Thanh Tương Ứng, Đồng Khí Tương Cầu sẻ đưa đến trạng-thái giao-cảm tinh-thần giửa người sống và thế-giới thần-linh.

Thức ăn vào t́ vị biến thành khí huyết. Khí huyết luân-chuyển điều-ḥa làm cho trí-năo hoạt-động sâu-sắc. Con người trở nên khôn ngoan sáng-suốt, đó là chuyện thường t́nh của kiếp người.

Nhưng rèn luyện cho Khí thể tinh-anh, ngũ quan cảm-ứng được với những làn sóng rung động của thế-giới Thần Thánh thanh cao là bước đầu chuyển-hóa Thần Khí thuận theo Lương Tâm mà nảy nở. Đây là giai-đoạn rất khó khăn v́ vấn-đề điển-quang trong không gian và trong nội tâm con người rất phức-tạp, trừu-tượng, tế-chi, mầu-nhiệm.

Ngũ khí thanh diệt trừ quả kiếp

Linh quang đầy đặng tiếp Hồng Ân

Xác tại thế đă lên Thần

Ba mươi sáu cỏi đặng gần Linh-Thiêng

là nguyên-lư của hiện-tượng thăng-hoa, Khí hóa Thần. Thuật làm gia-tốc hiện-tượng thăng-hoa này rất nguy-hiểm nếu cơ-thể chưa hội đủ những điều-kiện cần-thiết.

Nếu công đức chưa đầy đủ, khí c̣n ô-trược mà lại dục-tốc ép ḿnh luyện tập sẻ dễ dàng rơi vào t́nh-trạng Thiên-Đ́nh đánh tản THẦN , không cho hiệp cùng TINH, KHÍ là những cơn khủng hoảng, xáo trộn tinh-thần, có hại cho sức khỏe và tính mệnh. Những trở-lực ấy do nơi tiền-khiên nghiệp-chướùng của ḿnh chưa được giải-trừ đúng mức, nghĩa là ác nghiệp c̣n động trong CHƠN THẦN dưới dạng t́m ẩn, khí thể chưa đủ thanh. Những rung động của Khí NỘ, Ố, AI, DỤC tuy có được chế-ngự, nhưng chưa lắng động nhiều, nên khi gặp những chuyện trái ngangtrong cuộc đời, nó sẻ bủng lên một cách dử-dội v́ bị dồn nén bấy lâu nay có dịp tung hoành như một hồi-lực. Âu đó cũng là phép công-b́nh thiêng-liêng của ĐẤNG HÓA CÔNG. Nếu chưa xứng mặt THẦN THÁNH th́ đừng làm ra vẻ.

Dẫu biết rằng bước đường TU càng lên cao càng gay trở, phép thăng-hoa Khí Thanh nuôi-dưỡng THẦN an theo thời gian sẻ làm cho THẦN TRÍ định-tĩnh từ-ḥa. Khi tư-tưởng đă quen hướng về chổ thanh-cao thánh-thiện, mức độ giao-cảm tinh-thần giửa Người và Thần Thánh càng thêm mật-thiết. Cánh cửa của Thế-Giới Vô H́nh sẻ mở hoát ra đi dần đến chổ TRỜI NGƯỜI HIỆP NHỨT. Sự sống con người lúc bấy giờ thuận với Ḷng Trời hiển-linh tại thế. Bước đường ấy chẳng phải do ước muốn mà được. Trái lại, vẩn phải do nơi công-đức sáng chói phi-thường nghĩa là sức sống tâm-linh phải mănh-liệt mới thu hút được sự trợ thần cao độ của các CHÂN SƯ. Và nhờ đó, CHƠN THẦN dần dần trở nên linh-hiển, xuất nhập xác thân dễ dàng, tương liên cùng thế-giới THẦN, THÁNH. THẦN đă trở về cỏi HƯ LINH được nên gọi là HUỜN HƯ.

CHƠN THẦN  đă hoà-nhập được vào trong Khối Ánh Sáng Tâm-Linh của Thần Thánh, vẩn phải tiếp tục phụng-sự vạn-linh để thúc-giục Cơ Tấn-Hoá của Nhân-Loại với phương-tiện xác phàm đă được rèn luyện tinh-tấn và tiềm-năng của Điển-Lực Chơn Thần làm bửu-pháp. Cơ Sanh-Hóa trong Càn Khôn  Vũ-Trụ tiếp nối không ngừng nghĩ.

Con đường PHẢN BỔN HUỜN NGUYÊN: TINH hóa KHÍ, KHÍ hoá THẦN, THẦN huởn HƯ, cũng tiếp nối không ngừng nghĩ. Sự sinh-hoạt của Linh-Hồn ngày càng đến những cỏi giới thanh cao trừu-tượng. Tóm lại, phép Vô-Vi phải có Hửu-H́nh làm nền tảng. Nền có tốt th́ thượng tầng mới vững.

ĐỨC CHÍ-TÔN dạy phải có một thân phàm tinh-khiết mới xuất CHƠN THẦN tinh-khiết. Nó phải có bổn nguyên chí Thánh, chí Tiên, chí Phật, mới xuất Thánh Tiên Phật đặng.

Và do đó, chúng ta hiểu rằng những ai nông nă đi trên con đường huyền-linh nếu c̣n để thân phàm ô-uế, Chơn Thần có bổn nguyên không chí Thánh, th́ những sinh-hoạt thượng tầng vẩn c̣n đầy huyển-ảo, nghĩa là kiếp đọa trần vẩn c̣n chưa măn.

KƯ-ỨC

Sự sống của Vũ-Trụ từ nguyên-thủy HƯ VÔ CHI KHÍ đi lần xuống các Cỏi Sắc Giới hiện ra trong 3 thể biến thân là: Sáng Tạo, Bảo Tồn và Hủy Diệt. Ba thể ấy nối tiếp nhau cũng như h́nh ảnh của làn sóng biển, hiện lên, chạy dài trên mặt nước rồi biến mất. Mặt nước đổi thay, nhưng khối nước trong ḷng đại-dương trước sau cũng là nước. Vũ-Trụ là một Đại Thể có tánh linh, tự ḿnh biết sáng tạo ra muôn loài vạn-vật, có sanh có tử, thay h́nh đổi dạng, biến-hóa không ngừng, nhưng trong bản thể, sự sống vẩn là một. Và Khối Đại Linh-Quang Vũ-Trụ vẩn chứa tất cả những h́nh ảnh diễn biến từ Tạo Thiên Lập Địa đến giờ. Đồng bản-thể với Vũ-Trụ, CHƠN LINH con người có đủ tánh linh, tồn-trử tất cả h́nh ảnh của những ǵ đă xảy ra trong những kiếp sống mà CHƠN LINH đă hoá thân. Khối tiền-khiên nghiệp-chướng của con người là tổng số những rung động điển-quang mà CHƠN THẦN đă phát ra khi biểu-lộ sự sống của Trí Năo, T́nh Cảm và Hoạt-Động thân xác qua nhiều lần Luân-Hồi Sanh-Tử. Nó tồn tại như một Kư-Ức và bị che mờ bởi sự Vô Minh của Thần Trí.

TU là làm sống lại kư-ức ấy đến độ đại quang-minh, đồng tính vớt Trời Đất, hoát-thông mọi việc. Quyền năng ấy trong Chơn Linh của THẦY gọi là Phục Linh Tánh Phật. Trong cuộc sống hiện tiền, Thần trí thường chú ư tới một số việc đang xảy ra, đă hay sắp xảy ra trong quá khứ hay trong tương lai gần. Những chuyện chi thuộc dĩ-văng xa xôi, mờ nhạt dần rồi như mất hẳn trong kư-ức. Tương lai cũng vậy. Thường th́ tiềm-năng sáng-tạo của Chơn Linh như bị giới-hạn nếu thời gian đi trước quá xa. Giử ǵn cho khí-thể tinh-anh, lương-tâm định-tỉnh từ-ḥa th́ tánh linh sẻ phục-hưng. Đẩy lùi 2 chổ mắt ngút của ư-thức thời gian về quá khứ và tương lai, làm cho dĩ văng sống lại trong lương-thức của con người, nhớ về cội nguồn thiêng-liêng tiền-kiếp, đồng thời làm thức-động mạnh mẻ đức tính sáng-tạo trong Chơn Thần, định h́nh tư-tưởng, thúc đẩy tương-lai kiếp sống biến h́nh theo Thánh-ư. Những làn sóng run động của tư-tưởng con người chồng-chất lên nhau trong kư-ức. Những sóng nào chiếm ưu-thế về cường-đo,ä và số lượng trổi lên trên, con người thấy như hiện tồn. Và ngược lại, những sóng nào yếu hơn, ít hơn, bị lu mờ che-khuất, con người thấy như mất. C̣n hay mất trong kư-ức là do thế ưu-việt tương-đối của những làn sóng ấy. Sự thật chẳng có ǵ mất dấu trong Chơn Linh của con người dù phải qua bao lần tử sanh chuyển-kiếp.

Hăy quan-sát một vũng nước bùn. Khi bị khuấy động, lớp cặn bụi đào lộn trong khối nước làm cho nước bị vơ vẩn đục.  Để yên một thời gian, lớp cặn bụi lắn xuống, nước sẻ trong trở lại. Khối nước trong, nhưng trong bản thân nó, nằm sâu dưới đáy, những cặn bụi vẩn c̣n đó.

H́nh ảnh nước đục ví như những lúc tinh-thần con người đắm tục.  H́nh ảnh nước trong ví như những lúc tinh-thần con người hướng thiện. Khi con người làm điều thiện, làm nhiều và cao độ, biết tu tâm, sửa tánh th́ những làn sóng tư-tưởng thanh cao chiếm ưu-thế. Nét thánh-thiện hiện ra sáng chói và do đó những ǵ xấu xa bị lu mờ đi, dường như quên hẳn, không c̣n. Ấy là Phép Tương Công Chiết Tội đặng định-vị quả-kiếp của ḿnh trong Ánh Linh Quang của THƯỢNG-ĐẾ, chớ chẳng có ǵ mất đi cả. Và do đó, trước THƯỢNG-ĐẾ, con người cũng chẳng hề chối tội được bao giờ. Những lời nói bóng về kư-ức của Chơn Linh con người được mô-tả trong Thánh Ngôn như sau:

                        “Đấng Chơn Linh ấy vốn vô tư mà lại đặng phép giao-thông cùng Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật và các Đấng Trọn Lành nơi NGỌC HƯ CUNG. Nhứt nhứt điều lành và việc dử đều ghi chép không sai, đặng vào T̉A PHÁN XÉT, Bởi vậy nên, một mảy không qua, dử lành đều có cả”.

ĐẦU KIẾP -  HIỆN-TƯỢNG NHẬP THẦN

Trtên con đường trở về cựu vị nơi Cỏi Thiêng Liêng, sau khi rời khỏi thân xác, linh hồn thăng dần đến những cỏi giới thanh cao, trải qua nhiều sinh-hoạt đổi mới làm sống lại kư-ức và tùy theo quả kiếp, cho đến một ngày kia Linh Hồn được quyền-năng của NGỌC HƯ CUNG và CỰC LẠC THẾ-GIỚI làm cho tự ḿnh biết được phải đi đầu kiếp. Vừa khi có ư-thức phải chuyển kiếp, như một tia chớp điển, Linh Hồn rơi vào một cỏi pháp-giới. Nơi đó thấy được trong linh-thức những h́nh ảnh sinh-hoạt rộn rịp của thế-giới loài người. Dừng lại và sống trong cỏi giới này một thời gian như để làm quen. Và trong hoạt-cảnh của toàn thế-giới loài người hiện ra mênh mông đại hải, linh hồn bổng nhiên như bị thôi thúc phải chú ư tới một điểm nào đó. Linh hồn sống lảng vảng với họ và đặc biệt chú ư đến một người đàn bà trong nhóm này. Rồi một ngày kia, khi tinh Cha, huyết Mẹ giao-phối nên h́nh bào thai, linh hồn càng bị thôi thúc  đến gần bên người Mẹ tương lai hơn là những người khác trong gia-đ́nh. Cho đến giờ phút này, Linh Hồn cũng chỉ là một điểm sáng tâm-linh, c̣n khí-thể của bào thai vẩn là một phần khí-thể củaCha Mẹ.

Đến giai-đoạn lâm-bồn, vừa khi khối nhục-thể hài nhi lọt ra khỏi ḷng Mẹ, lập tức Linh Hồn nhập thần vào trong h́nh hài mới này và quên hết mọi sinh-hoạt lăng văng, biến hiện dễ dàng của giai đoạn trước không có h́nh xác. Linh Hồn quên đi như ngũ mê, chỉ c̣n lại một chút khôn ngoan, tự biết phản-ứng trên thân xác để sinh-tồn với môi-trường mới mà ḿnh phải chấp nhận.

Từ đây, khởi sự một kiếp sống mới. Tất cả mọi hiện-tượng diễn biến qua các cỏi pháp-giới trên con đường đi đầu kiếp dường như Linh Hồn được phép lựa chọn nơi sắp đến của ḿnh, nhưng kỳ thật mọi việc đều được an bài theo quả kiếp trong Quyền Năng Tối Thượng: “NHỨT TOÁN HỌA PHƯỚC LẬP PHÂN” của Đức THƯỢNG-ĐẾ.

NGUYÊN-KHÍ CỦA THAI BÀO

Chất liệu đầu tiên cấu-tạo nên h́nh nhục thể của bào thai là tinh-trùng của Cha và trứng của Mẹ. Ấy là một phần h́nh chất của thân thể Cha Mẹ và dĩ nhiên có cùng khí-thể của hai đấng ấy, thanh trược ở mức độ nào là do sự sống của hai cơ thể này quyết định. Khi tinh trùng rời khỏi thân Cha, nó mang nguyên-khí có nguồn gốc của người Cha ḥa-nhập vào trong khối nguyên-khí của trứng có nguồn gốc của người Mẹ.

Hiện-tượng thụ-tinh là sự ḥa nhập tuyệt-đỉnh của khí-huyết Mẹ Cha để tạo thành một con người mới sẻ có đủ 3 yếu-tố:   Tinh,  Khí,  Thần   khi bào thai rời khỏi ḿnh Mẹ.

V́ vậy,khi nhập thần vào hài nhi, linh hồn đă vay mượn khối khí-huyết của Mẹ Cha và dĩ nhiên phải chịu mang khối nợ nần, oan-trái của Cha Mẹ, Ông Bà Tổ Phụ thuộc ḍng họ ấy lưu-truyền qua nhiều thế-hệ. Khi đứa bé chào đời, có 2 gịng nghiệp-lực hội-tụ lại:

            a.- Một là từ khối tiền-khiên nghiệp-chướng của cá nhân  mà linh Hồn phải mang theo khi đi đầu kiếp

            b.- Hai là từ khối khí-huyết vay mượn của Mẹ Cha để làm h́nh thể của ḿnh, tức là nghiệp-lực của gia-đ́nh.

Kế tiếp đứa trẻ lớn lên, chịu sự giáo-dục của gia-đ́nh, học đường, xă-hội, phong-tục, tạp-quán, nếp sống sinh-hoạt văn-hóa của một cộng-đồng dân-tộc nào đó. Tinh-thần của dân-tộc như một sức mạnh vô h́nh thẩm-nhập từ từ vào trong tinh-thần của đứa bé là gịng nghiệp-lực thứ ba tác-động trên đời sống của nó. Đây là nghiệp quả của chủng-tộc dù ít, dù nhiều vẩn phải gánh chịu.

Tóm lại, trong tiến-tŕnh phát-triển cả h́nh chất lẫn tâm-linh để trưởng-thành, yếu-tố nguyên-khí của thai bào cũng giử một vai tṛ quan-trọng trong sự h́nh thành những điều mà người ta gọi là định-mệnh của con người.

V́ vậy, vấn-đề được đặt ra đối với bậc làm Cha Mẹ trong đạo-lư của Đức CHÍ TÔN truyền dạy vẩn là sự TU THÂN để khí-thể được thanh, và nhờ đó bào thai có được nguyên-khí tốt là một trong những yếu-tố cần-thiết cho sự tấn-hóa của con người theo ch́u hướng thánh-thiện. Vai tṛ của người Mẹ v́ vậy được ví như : “Bụng mang đầy quyền phép lắng đời” là do ở khía cạnh nầy.

THÁNH THỂ THIÊNG LIÊNG

“Ôi! THẦY sanh các con th́ phải yêu trọng các con chẳng cùng. Mà THẦY cho các con đến thế-giới này với một thánh-thể thiêng-liêng, y như h́nh ảnh của THẦY. Không ăn mà sống, không mặc mà lành, các con lại không chịu. Nghe điều cám dổ, mê luyến hồng trần, Ăn cho phải bị đọa, dâm cho phải bị đày, nên chịu nạn áo cơm, dục quyền cầu lợi”.

Trên đây là lời quở trách của ĐẠI TỪ PHỤ, Đấng TẠO-HÓA đă chiết chơn-linh ḿnh gởi vào những h́nh-hài nhục-thể để tạo giống người đầu tiên, có đủ xác hồn tinh khôn hơn vạn-vật, gọi là NGUYÊN NHÂN. Một số những linh hồn này v́ mê luyến hồng trần sau kiếp sống mang xác phàm, thoát xác nhưng không trở về cựu-vị được, phải luân-hồi chuyển-kiếp triền-miên. Cho đến nay, khi mở TAM KỲ PHỔ-ĐỘ, ĐẠI TỪ PHỤ  dùng huyền-diệu cơ bút, mượn tiếng nói của loài người quở trách như vậy để thức-tỉnh linh hồn của những bậc Nguyên Nhân ấy. Từ giống người nguyên-thủy này, có nam, có nữ, giao-phối với nhau, sản sinh những h́nh-thể con người ngày càng gia-tăng qua nhiều thế-hệ nối tiếp, gọi là HÓA NHÂN khi họ đón nhận những linh-hồn tấn-hóa cao trong hàng thú-vật hồn nhập vào mang xác người và trở thành người.

Quả kiếp luân-hồi thay đổi, từ  nơi vật-chất mà ra thảo-mộc, từ thảo-mộc đến thú cầm, loài người phải chịu chuyển kiếp ngàn năm, muôn muôn lần mới đến địa-vị nhân-phẩm (Thánh Ngôn Hiệp Tuyển). Bởi linh-hồn con người là một phần nhỏ của Khối Đại-Hồn của Vũ-Trụ (là Chơn Linh của THẦY), nên Đại Từ Phụ mới nói rằng:

“ THẦY cho các con đến thế-giới nầy với một Thánh-Thể thiêng-liêng, y như h́nh ảnh của THẦY”.

Thánh Thể thiêng-liêng ấy là Linh-Hồn ngự nơi phàm thể xương thịt, khí-huyết, là khối vật-chất biến h́nh ra làm thân xác con người.

CHƠN LINH NHẬP THỂ

Khi nhập thần vào hài nhi, linh hồn đă ngự nơi phàm thể con người rồi. Thánh Thể thiêng-liêng ấy giờ đây bị lằn trược-khí của Chơn Thần bao phủ, che mờ đi. Sụ linh-diệu sáng-suốt chỉ c̣n đủ để biết điều-khiển các phản-ứng thân xác, làm cho toàn thể các cơ-phận hài nhi hoạt-động.

H́nh hài nhục-thể của hài nhi là một khối tinh-khí vay mượn của Mẹ Cha. Khi c̣n trong bụng Mẹ th́ nưông nhờ nơi Thần của Mẹ mà khôn lớn. Khi Chơn Linh nhập thần được vào khối tinh-khí ấy, sự sống của hài nhi trở nên độc lập với ḿnh Mẹ, nghĩa là hài nhi có thể sống được dù Mẹ chết. Trái lại, nếu v́ lư do nào đó, hiện-tượng nhập thần không xăy ra được, khối tinh-khí vừa lọt khỏi ḷng Mẹ phải chết tức khắc.

ĐỨC CHÍ-TÔN dạy: “Nơi thân phàm các con, mỗi đứa THẦY đều cho một Chơn Linh ǵn giử cái Chơn Mạng sanh tồn”.

Trong tiến-tŕnh phát-triển để trưởng-thành, sự khôn ngoan sáng-suốt linh-diệu của Chơn Linh sẻ hiển lộ từ từ, nhịp nhàng với sự phát-triển h́nh chất. Đến tuổi đi học, người ta cho đứa bé cầu khẩn Đấng Chơn Linh nhập thể, đủ thông-minh học lể, học văn, như là một phương-pháp thúc-giục sự hiển-lộ của chức-năng giáo-hóa của Chơn Linh đối với Chơn Thần và Thân Xác.

ĐỨC CHÍ-TÔN dạy: “Chơn Linh ấy tánh thánh nơi ḿnh đă chẳng phải ǵn giử các con mà thôi, mà c̣n dạy dổ các con”.

Bởi quan-niệm rằng tinh-thần của đứa bé như là một vùng bản ngă c̣n tối tâm, nên khi sự sáng của Chơn linh hiển lộ, người ta có cảm-tưởng ánh-sáng tâm-linh ấy là cái ǵ cao-quí, khác với bản ngă tối tăm của nó, từ bên ngoài, bên trên, tràn vào nên mới gọi là NHẬP THỂ. Đây chỉ là vấn-đề ngôn-ngữ con người dùng để diễn-tả một hiện-tượng siêu-h́nh. Thực ra, Chơn Linh đă hiện-hửu nơi xác phàm từ khi nhập thần vào hài nhi. Khi trưởng thành, nếu con người sống đời sống tu hành đúng theo chơn-pháp, tánh thánh của Chơn Linh ngày càng hiển lộ, nghĩa là hiện-tượng nhập thể được trọn vẹn.

Vậy Chơn Linh Nhập Thể là một tiến-tŕnh tấn-hóa tự-nhiên trong sự sốn của con người. Trong giáo-pháp Cao-Đài, học sinh sử-dụng lời xin nhập học, cầu khẩn Đấng Chơn Linh nhập thể  để đủ thông-minh học Lễ, học Văn, là để thúc-giục sự tấn-hóa của ḿnh cho được nhanh chóng và trọn vẹn cả xác lẩn hồn theo ch́u hướng thánh-thiện.

BÁT HỒN VẬN-CHUYỂN

THẦY đă nói: “Khi chi hửu sanh, cũng do bởi Chơn Linh THẦY mà ra”, tức nhiên trong những h́nh hài dị-biệt của 4 đẳng-cấp chúng sanh thảy đều có tánh linh của THẦY chiết ra ngự trị nơi đó. Các chơn linh ấy phải chịu luân-hồi chuyển-kiếp nhiều lần mới tấn-hóa, từ vật-chất đến thảo-mộc, thú cầm, nhơn-loại. Bốn đẳng-cấp này thuộc về hửu-h́nh tướng. Đến địa-vị nhân-phẩm rồi c̣n phải chuyển kiếp tu hành nữa mới đạt phẩm-vị Thần, Thánh, Tiên, Phật.

“Có THẦY mới có các con. Có các con rồi mới có Chư THẦN, THÁNH, TIÊN, PHẬT”.

Từ trong Hư-Vô Chi-Khí, Chơn Linh THẦY đă phân tánh giáng sanh, ngự vào h́nh thể vật-chất một tánh linh, gọi là Vật-chất Hồn. Vật-chất Hồn chuyển kiếp, tấn hóa dần dần lên đến Phật Hồn, trở về cùng Bản-thể của Vũ-Trụ. Một ṿng luân-chuyển qua 8 đẳng-cấp như vậy gọi là Bát Hồn Vận-chuyển.

Thiên Cung xuất vạn linh tùng pháp

Hiệp âm dương hửu hạp biến sanh

Càn Khôn sản xuất hửu h́nh

Bát Hồn vận-chuyển hóa thành chúng sinh.

Và cả thảy vạn linh sanh chúng duy biết tùng pháp mà sáng-tạo, sinh-tồn, tấn-hóa. Pháp là những nguyên-lư, qui-luật vận-hành trong Vũ-trụ. Pháp tạo ra con người, chớ con người không tạo ra Pháp. Con người chỉ khám phá ra những nguyên-lư trong sự sống của thiên-nhiên đă có sẳn.

Con người không phải là tác-giả của những nguyên-lư ấy. Con người là Tiểu Vũ-Trụ, có đủ quyền-năng sáng-tạo dựa vào những nguyên-lư của thiên-nhiên đă khám phá được, cải-biến môi-trường sống để sinh-tồn và phát-triển.

Con người là tạo-vật hậu thiên trong ṿng hửu sanh, hửu tử có nguồn gốc từ Đấng CHÍ LINH là TRỜI, và do nguyên-lư âm dương hửu hạp biến sanh là PHẬT MẪU. Hay nói cách khác, ĐỨC CHÍ-TÔN  và PHẬT MẪU đă sanh ra loài người vậy.

Hết.

(Người gởi: Minh Tâm)

 

Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh