Thi văn độc giả:
NGÀY TANG CHẾ
Tháng tư mây giăng kín trời thương nhớ Hồn viễn phương tràn ngập nỗi đau buồn Biết bao năm, phượng đã tàn mấy độ Cuộc tao phùng mờ mịt giữa mù sương!
Tháng tư áo trắng thành viền khăn trắng Trắng mái đầu tang chế nửa chừng xuân Thương thiếu phụ phút giây thành góa phụ Bước phong trần khập khểnh cõi phù vân!
Ðã lâu lắm, giờ nầy còn khiếp hãi Khắp quê nhà tang khó lệ đời rơi Những bé thơ ốm còi vì không sữa Niềm đau thương uất hận chẳng nên lời!
Một tháng tư tuy qua mùa chinh chiến Chẳng bình an… lửa đỏ ngút tàn hung Cả thảo nguyên khô cằn không có nước Lúa ngô khoai tàn rụi giữa nương đồng.
Lắm trại giam hiện hình nơi phố thị Cõi lưu đày thăm thẳm chốn rừng sâu Tiếng thở dài vẳng ra từ lao lý Vợ tìm chồng thờ thẩn biết nơi đâu!
Vạn niềm đau, lâu rồi chưa nguôi được Khắp quê nhà còn rõ dấu tang thương Phố phường xưa nghênh ngang người xa lạ Nhưng lương dân héo hắt cả can trường!
Ba mươi tháng tư là ngày tang chế Hãy gìn lòng tạc dạ… cõi lưu vong Chớ hám danh chạy theo lời cám dỗ Ðể nghìn đời hổ thẹn với non sông! Hàn Thiên Lương
Cùng một tác giả Hàn Thiên Lương
|
|