Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

19.- KIẾP SỐNG CON NGƯỜI VỚI THỜI ÐỢI SÁNG KHAI ÐẠI-ÐẠO

__________

THI:

Ðạo phân minh triết học tân,

THÁI dương quảng chiếu khắp dương trần,

BẠCH minh lời chánh dìu chơn tục,

Ngự bút đề văn giáo hóa nhân.

      Lão chào chư hiền, chư hiền nghe:

      Người sanh trên thế lộ mang lấy xác phàm trần, biết bao nhiêu điều lao khổ với thân, trải mấy nỗi nhọc nhằn trí não, tấm thân phàm triệu triệu, cơn đau ốm không chừng, nỗi đắng cay của thế sự buộc ràng, lo chẳng ngớt lo hoài không xiết nghĩ. Người linh đinh vì số hệ, kẻ bạc phận bởi vô duyên, bước đường đời luống chịu cảnh não phiền, thân cô lậu phiêu lưu loài lạc. Gánh nặng đời mường tượng như có người phú thác, gắng công lo phận sự cho rồi. Bước gian truân đất khách luống than ôi, lần lựa ở quê người càng thảm, gặp cơn trăng thanh gió mát, ngồi nghĩ suy đến phận mà chạnh tấm cang tràng, mấy lúc ngộ cảnh giông gió bảo bùng thì luống nhớ đến thân còn bơ vơ nơi thế sự. Biết đâu rằng phước họa mà gắng lòng gìn giữ. Hay đâu sự may rủi hầu lựa lấy phần. Ngày ngày hằng than thân khổ, khổ thân. Ðêm đêm luống ưu lo bổn phận, tiếng ve kêu réo rắt, như gợi sự ở đời. Ngọn gió thổi lao rao dường như nhắc cơn hồ điệp. Nhớ khi gia đình ngộ cảnh nguy nàn, hoặc cuộc sanh ly tử biệt, cha xa con, chồng xa vợ hay là tớ xa thầy.

      Ðời càng tài hay, càng ngộ cảnh khổ. Sanh đứng làm người trước thọ ân Quân, Sư, Phụ nơi mình. Tam cang, ngũ thường vai oằn-oại. Khó khăn biết mấy làm sao cho xứng phận làm người. Ðời càng khổ, phận càng gay; đời càng hay, càng sanh nỗi khổ.

      Nhưng làm người dầu khó mà nỡ bỏ cho ai, càng ngộ cảnh khổ càng rán hết sức tài đặng chống chỏi với sự trở gay trên con đường bước tới.

      Thế mà người đời càng chịu khổ. Cơn nhàn rảnh ngồi suy nghĩ đến mình, chẳng khác nào bèo dạt hoa trôi, không biết đâu mà nương dựa. Sự đời càng chất chứa, tấm thân phàm mảng chịu dày gió dạn sương, lần lượt rồi bước đến con đường thiên viễn.

      Than ôi! để bước đến cảnh sầu, chẳng chi hơn là mồ hoang cỏ loán, đồng trống sương gieo, thỏ lặng ác tà, khách trần mấy ai lánh khỏi. Nỗi đau thương, bề ấm lạnh, nào tiếng khóc đến câu cười. Dẫu ai tài trí đến bực nào cũng chưa chắc đời mình cười vui nhiều hơn khóc tủi. Phần chịu cảnh chia lìa với thân bằng cố hữu. Cái chết mà thuận cảnh còn dễ, rủi nghịch cảnh thì ôi thôi biết bao nhiêu nỗi đau thương! Hoặc con thơ vợ dại, hoặc cha mẹ bịnh đau, hoặc nhà nghèo vất vả, thì biết bao nhiêu cảnh ngộ lôi cuốn người đời. Tấm thân phải nằm nơi cỏ loán cát vùi, mà trước cửa con trông cha, sau hiên vợ đợi chồng, thì ai có lương tâm đành dòm ngó.

      Ấy là cái cảnh khổ của người đời, như thế mà Tạo Công bày vẽ ra chi. Thà không sanh có người, còn hơn là có thân mà chịu khổ.

      Ðó là những khách đã chịu trong cảnh ngộ, nên cất tiếng than van.

      Nhưng khách trần ai có biết đâu là mình phải chịu trong cái luật nhơn quả buộc ràng, trong bánh xe chuyển luân của Tạo-Hóa... Người sanh xuống thế là nhờ nhiều kiếp tiến hóa đến nhơn loài, mới gọi người là chúa của vạn vật. Nhưng luật Trời mầu nhiệm, ai biết chỗ ẩn vi. Các sanh vật đã xá thân vì người, hoặc cày ruộng, kéo xe, hoặc giúp người trong kiếp sống, hoặc trải thân cho người cưa xẻ đủ món cho người dùng, là cái sở hữu của nó xá thân giúp đời, không đòi tiền công, không ăn của chủ. Cỏ Trời nuôi lấy xác, đất Trời dưỡng lấy thân, sở dĩ chịu khó nhọc đặng tiến thủ đến loài người, đặng khỏi tội tình của quả nghiệp. Ấy vậy xét cho kỷ thì cái xả thân của sanh vật là phương pháp tiến thủ đó.

      Còn sự khổ của loài người là bài học để bước đến con đường quang minh chánh đại là đường tu, nhờ biết tu mà lần lần được thoát khổ. Chừng hiểu được luật xả thân giúp đời, lo hành Ðạo, đừng còn biết đến thân mình, như gương thú kia, chừng ấy mới được phát minh, mà nhờ quên mình, mới tiến lên ngôi Tiên Phật.

      Bổn phận làm người trăm điều gay trở. Phần trực tiếp với đời, nào là cuộc dinh hư tiêu trưởng, mạnh còn yếu mất, như trên chốn vũ-đài, khác nào ra giữa trận thiên binh vạn tướng. Nếu chẳng khéo mà thủ lấy phận mình, rủi sơ thất một mảy mún với đời cũng đành chịu mãn kiếp trong vòng bó buộc.

      Nỗi giao thông cùng nhơn quần xã hội, thế thái nhơn tình, lòng người dời đổi lắm trò, tâm sanh chúng trở xây như máy. Mấy ai giữ vẹn tình bằng hữu, nào ai thủ tín chạm xương. Hễ đắc thế thời thì thiếu chi tình huynh nghĩa đệ. Rủi sa cơ thất thế, chẳng có một người sở cậy đỡ thân. Lòng người lãnh đạm, dạ thế bạc tình, ai có ngộ cảnh vô phước ấy, mới biết cái tạm giả của thế gian là chủ định.

      Bổn phận phải cần toan tính, để thừa cơ lãnh hội các tâm lý nhơn loài, đở mình lên cao kiến hơn người, mới dòm thấy lòng người giả dối. Sự cạnh tranh trong thiên hạ, xác chất thành non, máu ra thành biển, cũng do nơi cái màn vô minh che lấp bóng thiện từ.

      Phần thì lo gián tiếp với Thiên-cơ trong bốn mùa xuân qua hè lại, khí âm dương xây chuyển, tiết khinh hóa vận hành, một phút cảm đến thân tâm là sẽ có điều thiệt hại, thân phàm có biết đâu cơ Trời máy Tạo mà ngừa, sự thạnh suy bỉ thới. Nắng mưa dồn dập, sương gió chuyển di, nếu gặp một trận thủy tai, cũng đủ làm cho thân phàm trôi nổi. Nạn đời còn dễ tránh, chớ tai Trời khó đục lỗ mà chun. Sự trực tiếp với đời, còn nhẹ nhàng hơn sự gián tiếp với Thiên cơ, trong muôn phần có một.

      Mang lớp phàm nhiều điều cay đắng, dầu hạng nào chẳng khỏi khổ thân, nhưng vì cái không biết với cái đánh liều mà người lầm lũi đi tới hoài, nào có ai tầm phương giác ngộ. Chừng đáo đầu hết số, dứt ba tấc hơi thì đành chịu nằm yên. Ba vạn sáu ngàn ngày chưa đặng hưởng cùng mà cuốn sổ nhựt ký bằng xương thịt phải chịu làm phân cho cây cỏ. Thảm thay! thế mà ít ai hiểu rõ, lấy cái giả của xác thân mà làm cái thiệt cho tâm hồn, nên cứ vun đắp trau tria cái giả thể, tưởng là ăn ngon, mặc đẹp, ham tiền, sẵn vợ nhiều cho thỏa với lòng mình, mà nào hay đâu là cứ phải chịu làm nô lệ cho xác thịt, rồi cũng vì phấn đấu chen lấn với đời đặng nuôi nấng xác thịt, mà gây thêm tội lỗi cho tâm hồn. Chừng xác thịt lấp bụi vùi tro, còn tâm hồn phải chịu trong luật nhơn quả mà trả nghiệp chướng với sự gầy tạo trước kia, thì ăn năn đã muộn!!!

      Thế gian là nơi bể khổ mà cũng là trường tấn hóa của vạn loại. Vậy có tâm thì phải cần suy nghĩ cho thấu triệt luật Trời, cảm tưởng ân từ huệ, mà mượn chiếc thuyền xác thịt chèo qua cho khỏi bể trầm luân, lần lượt đến con đường Thiên-Ðạo. Bởi nhơn sanh còn mờ tối trong trần lao tục lụy, nên Ðức THƯỢNG-ÐẾ mới dùng huyền diệu thiêng liêng hoằng khai mối ÐẠI-ÐẠO để vén màn vô minh dẫn đường cho sanh chúng.

      Nhưng còn vì lợi danh thế sự, cái giả thể của đời mà mối Ðạo phải chịu trong vòng phân chia mảy mún. Tu hành là phương pháp sửa tục thành Tiên, độ thế là con thuyền lần qua bể khổ, hiện nay khó mà chọn một kẻ nhiệt tâm vì Ðạo, chánh dạ tu hành, bảo sao chẳng có điều bất mãn cùng nhau trên bước Ðạo.

      Ngày giờ qua thắm thoát, nhặc thúc bóng quang âm, cảnh vui khổ, khổ vui hằng làm cho rối trí con người nên đành chịu chia phui huynh đệ. Song le đó cũng là một cái giả thể bắt cầu cho con người bước đến chỗ chơn tâm, nếu yếu vía thì chắc phải chịu lầm lạc, chớ không thế chi mà bước được yên trên con đường hạnh phúc. Vậy cảnh Ðạo phải chịu nhiều điều trở ngại khó khăn, cũng như người đời phải chịu dày vò gió bụi. Chừng khỏi lối quanh co ra đường chánh đại, mới biết ai còn ai mất, mới biết đặng kẻ hữu duyên người vô phước.

      Lý Ðạo là chơn giáo, chơn giáo ấy chánh tâm, hễ chánh tâm là chẳng sự lỗi lầm không điều sơ sót, mà chính người tu còn giả dối, còn khinh bỉ chê bai, còn vị thân vị kỷ, thì tự nhiên đạo đức phải suy đồi, cang thường đành bại hoại.

      Bởi trình độ nhơn sanh ngày nay nhờ điển lực thiêng liêng ban xuống rất mạnh mẽ, nên cảm hóa được nhiều người tu, tuy là còn gây oán chác hờn, chớ cũng đặng biết điều tội phước. Nhưng vì sự học Ðạo chẳng cố tầm ra chơn lý, cứ biếng lười không chịu khó nhọc mà suy nghĩ Thánh-Ngôn, cứ mê mẫn tâm hồn rồi trách sao không lầm lạc. Ðạo là hiểu biết, nhờ hiểu biết khỏi sự mơ hồ, mới khỏi điều sai ngoa vất vã. Con người mảng để tánh hoài nghi mà không trau nơi tâm chánh, thì thế sao bước đến chỗ quang minh. Một là vì ố nhơn thắng kỷ, hai là vì tham lợi tham danh, ba là vì mê mùi phàm thế, bốn là bởi không chịu vén màn vô minh, nên con người cứ phải chịu chìm đắm mãi mãi dưới bể trầm luân, rồi chia cột, chia nhà, chia niềm đồng đạo.

      Cuối thế kỷ 20 gặp thời kỳ sáng khai Ðại-Ðạo, con người vì bấy lâu chịu trong cảnh khổ, nay được gặp Thiên-cơ chỉ lộ dẫn đường thì đồng thức tỉnh tu hành lo Ðạo. Ngặt cuộc đời còn ràng buộc, sự thế lắm chiều gay trở éo le, phần thì vật chất bên mình, quyền cao lộc cả, cao lương mỹ vị nó quến rủ lòng người, lần lần rồi cũng dẹp đạo-đức lại một bên mà tranh cạnh với đời đủ món. Lại còn một phần giả đạo đức, lợi dụng cơ hội mà làm kế sanh nhai. Lương tâm người chí thiện, bởi thế đạo hằng luân chuyển như cánh chuồn, hằng lập thế độ đời chính là không nơi yên tịnh.

      Người đời hay mượn quyền làm danh giá với con đường Ðạo. Ngày xưa còn cổi áo cẩm bào mà đổi lấy cà-sa thay, nhưng người kim thời lại lấy danh Ðạo tạo danh mình trong nhà Ðạo, cũng có thế có quyền, thế thì tránh sao cho khỏi cái nạn tương tàn!!!

      Trước cảnh khổ của chúng sanh vì miếng ăn, vì chỗ ở, vì giai cấp, vì quyền hành, Ðạo đến cứu cánh cho đời là giải phá mấy cái thành kiến trước kia, đặng đem con người đến chỗ an nhàn là nhơn sanh đồng thể vậy. Vì cũng đồng một điểm linh tánh khôn ngoan.

      Bởi xác phàm là cái kết quả của luật nghiệp duyên nên còn phân đẳng cấp, mà bước đến tinh thần, thì vẫn đồng thể với nhau.

      Ngặt người tu mà kế lợi quyền, thì có thế chi mà dung hóa cho đặng. Ở đời thường hay thái quá với bất cập chớ chưa mấy kẻ chấp trung, vì vậy nên thường biến ra những sự chinh nghiêng trên bước Ðạo, làm cho con người nhẹ dạ phải rúng động tâm cang. Hễ biết đặng cái chỗ chấp trung thì phải rán gia công gìn giữ, chẳng nên hơ hẩng mà chịu cảnh điêu tàn.

      Cái thiệt cái giả sau nầy nó sẽ thành khối, mà trưng cầu giữa Hội Vạn-Linh. Ðức thắng tài, người xưa một chữ "TU" mà đổi lấy ngai vàng còn không đổi, phải biết rằng dầu bực Ðế-Vương dưới thế cũng chưa hề rỗi tội được cho mình.

      Từ tạo thiên lập địa đến nay, biết mấy cuộc tang thương biến cải, nào quyền vương bá, nào tước công hầu mà chính ngày nay chư hiền hằng thấy một điểm mực đen trên tờ giấy, chớ cái giả xưa kia nó cũng tung hoành trong thiên hạ đạp lủy thâu thành, oai danh lừng lẫy, mà chính ngày nay nào thấy dạng thấy hình, thế thì cái giả tướng xưa nay hằng để. Dầu cái thế anh hùng cũng phải thua với ba tấc đất kia mà! Sao cho bằng con đường đạo-đức, có chí tu hành thì sẽ đạt được nguyên-lý cao thâm. Phải hết sức thật hành từ lời ăn, tiếng nói, từ ý chí, trí tưởng của tâm hồn thì gần nơi Tiên Phật mà học cái Ðạo cao siêu. Sống thì giúp đời cứu thế, chết thì về nơi lạc cảnh an nhàn, há chẳng vui thú hơn cái oai quyền vô vị kia sao? Tiếc vì người đời mò trăng đáy nước, bắt cá trên cây, mượn tiếng tu mà tạo thế cải thời, nương theo Ðạo đặng cậy hơi thế lực. Nhơn sanh đồng có cái chơn tánh thiện từ, dầu ai mà tiến hóa đến loài người rồi cũng đều được tánh linh minh mẫn, bởi sự vật chất bít ngăn che lấp, thất tình thâm nhiễm, nên hằng đưa người đến cảnh bản ngã độc quyền, vì cái chỗ riêng mới sanh ra chia rẻ. Ngày nào các đẳng chúng sanh hướng đạo đều vẹt màn vô minh đạt đặng chơn lý, đồng biết trọng hai chữ Tinh Thần, thì ngày ấy mới mong đắc thành qui phục.

      Ðường Ðạo-Ðức là con đò Bát-Nhã; tánh Từ-Bi ấy giọt nước nhành dương, tưới lửa phiền nhờ bầu cam-lộ của đức thoát tục siêu phàm, rửa lòng muội, cậy linh dược tiên đơn mới đặng phục hườn cõi thọ. Cái cảnh sầu than khóc tủi, thương người đời bởi lầm, nên cặm cụi chịu sầu.

      Nếu chịu khó mà giải quyết với sự Chơn Thật Tinh Thần thì còn lo chi những điều vương vấn.

      Ta mong sao cả chúng sanh đều lãnh hội được mấy lời nầy.

      Ta ban ơn cho chư hiền.....

----> NEXT

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh