Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

18.- THỜI KỲ KHOA-HỌC ÐẾN THỜI KỲ CHƠN-TU

__________

THI:

Giọng Kinh QUAN quả giữa rừng xanh,

Lòng tục THÁNH Tiên cũng cảm thành,

Ðêm vắng ÐẾ sầu cơn nước yếu,

Ngày thu QUÂN thảm lúc đầu xanh.

      Chào chư hiền nam nữ. Khá thành tâm có ÐẠI-TIÊN giá ngự.

      (Tiếp điển)

THI:

Ðơm hoa trổ tiết thu nhuần,

Ðiển chớp THÁI bình Ðạo bủa giăng,

Kết quả BẠCH minh lời Thánh-Ðức,

Ðộ đời cứu thế đặng cao thăng.

      Mừng chư hiền sĩ.

THI:

THÁNH bút Tiên cơ triết lý rành,

ÐỨC tu cảnh tỉnh khắp nhơn sanh,

CHƠN truyền Ðạo cả đời nhuần gội,

KINH tự trị tâm tập tánh thành.

BÀI:

      Ðêm thanh vắng giọng Kinh tao nhã,

      Giữa sơn kỳ buồn bã đến đâu,

            Vẳng nghe tư tưởng van cầu,

Chạnh lòng cuộc thế khổ sầu đớn đau.

      Lần bước hạc giá mau đàn nội,

      Giáng linh cơ tỏ nỗi đục trong,

            Rành phân chơn-lý đại-đồng,

Ðường sơn khê trải nỗi lòng thiết tha.

      Tỉnh người cõi ái hà thảm đạm,

      Thức người mê chế giảm tội tình,

            Người tỉnh đặng giấc mộng huỳnh,

Biết đường chơn giáo biết mình thiên cơ.

            Máy linh lý nhiệm sờ sờ,

Bớ đời suy nghĩ kịp giờ thành công.

            Khuyên đừng để ngẩn ngơ lòng...

THI:

Chơn truyền lộ lý Ðạo cao thâm,

Thế sự từ đây hết kiếm tầm,

Gắng chí sửa trau lòng dưỡng tánh,

Dò trong lóng đục tại nơi tâm.

      Ðường quan san viễn vọng, nẽo cách trở ngàn trùng, khách trần ai quảy gánh lên đường, nỗi nắng hạ, mưa đông, tuyết sương lạnh lẽo, lên đèo xuống ải, biết bao là nỗi thương tâm thảm trạng, chịu dày vò nắng hạn; thân phàm không xiết nỗi cay co, mang sự thế nhọc nhằn, tâm phàm tục không phân chua xót. Thảm thay! thoảng mãn xuân qua hè lại, thu mãn đông tàn, rồi cũng đành chịu chứa chan với nỗi lòng khổ lụy!!!

      Thời kỳ thứ nhứt: vừa kiếm ra cuộc thế mục đích của người đời, thì thức tỉnh giấc mộng trường, bước lên con đường tu niệm, vào tôn-giáo chịu trong khuôn khổ, lánh trò đời quyết tìm nơi siêu độ kiếp trầm luân, chịu ăn chay, niệm Phật, tụng Kinh, đặng cầu đem mình lên ngôi Tiên Phật.

      Thời kỳ thứ nhì: một ít lâu vừa quen mùi Ðạo vị với sự rau rác tương chao, rồi mới tự nghĩ đến thân phận tu hành. Giữa thời buổi cạnh tranh của thế, dầu ăn chay niệm Phật cũng chưa chắc là thành Tiên hóa Phật, nên mới khiến lòng mà giục tâm ham muốn đủ điều: nào kết quả thành riêng, đặng thanh nhàn nơi thế sự, vợ đẹp, hầu xinh, chủ nhơn thiên hạ, tiền hô hậu ứng, kiếp sang giàu mấy kẻ hơn mình, là cái mộng tưởng khi tu hườn tục.

      Còn nói chi đến việc Thánh Tiên, thôi thì thanh nhàn vui thú biết bao. Mơi cờ Tiên, chiều rượu Thánh, mãn tiệc vui say trong cõi hư linh, phỉ tình thong thả. Thừa dịp ấy lòng tham sôi nổi, trí giục linh đinh, Ơn Trên lại chuyển đến đàn cơ, thiệt vui mừng quá độ. Mình là cao đức được hầu học Tiên Ông, thọ thiên ân đủ món, rồi lãnh về mặc tình cao sang quí trọng. Giữa cuộc đời mộng ảo, mặc ai đau khổ với đời. Trong Ðạo thanh nhàn thong thả tình ta vui say với Ðạo. Muốn nay thành, cầu mai đắc, rồi đây mình cũng được một vị cao quan. Tính sự hơn thua, lãnh vai tuồng hành đạo, tự tôn, tự đắc, chia rẻ đệ huynh, quên tình đồng loại, tự tạo quyền riêng, khiến nên chia phe, rẻ phái, mong thành Tiên Phật, chớ quên mình ở giữa trần ai. Thời gian lôi cuốn, hoàn cảnh tạo nên, năm nay qua, năm sau tới, nhựt lai nguyệt vãng, vật đổi sao dời, cánh cánh bên lòng, trông mong đủ chuyện.

      Nào hay đâu thất vọng, những tiên tri thành Ðạo, nào lời dạy cao ngôi chức sắc quyền hành, "Áo mão không thành chi cả".

      Những sự ước vọng từ lâu không có điều chi kết quả, mà đoái lại thân mình đã vào vòng nghèo khổ!

      Than ôi! giữa cuộc thế mấy ai rõ nổi, rồi cho là Ðồng-Tử phàm tâm, bày mưu độc sử, lập kế đặng báo hại mình, chớ không xét nó dại điên gì mà xá hết cuộc đời để đem thân hành Ðạo. Ðồng-Tử là những chơn linh của các vị Thần, Thánh, Tiên, Phật cần dùng để phổ khai mối Ðạo độ dẫn chúng sanh. Lại cũng có một phần vì đức hạnh không hoàn toàn và lòng tham gian dục vọng, nhưng dầu nó có mưu kia kế nọ, chớ vào giữa Thiên-Bàn thì điển quang đã chụp hết cả tư tưởng và tinh thần. Cái chỗ sái mà người đời trách đó là tại cái dục vọng của người đời, chớ những Ðồng-Tử thì cũng xá thân hành Ðạo như người hướng đạo kia vậy; nếu đứa nào sanh lòng chẳng tốt, thì Tiên Phật đã biết dẹp nó ra rồi.

      Nào hay đâu thiên-cơ Ðức Thượng-Ðế đã sắp bày chư Thần Tiên lo lắng để tạo ra kế mà lừa ý dục vọng của đời, để đem người lên đường đạo-đức. Vì đời nào danh, nào lợi, nào ăn ngon, mặc đẹp, vợ tốt, hầu xinh, rồi con người mảng mê say vào vòng nô lệ quên kiếp khổ đày, cứ mãi mãi tấn hành, dầu Phật Tiên dạy tu hành cũng không đặng.

      Giữa thời kỳ các tôn-giáo mạt pháp, hết ai tin giáo lý thần quyền, nên chẳng mấy người xá thân tu niệm. Sự khổ của thế giới đã gần đến thời mạt kiếp, khiến nên thương hải biến tang điền.

      Lòng tục đã nhiễm nhiều, nỗi văn minh vật chất tràn sang, khiến đến cuộc thây phơi máu đổ. Ðấng THƯỢNG-ÐẾ chẳng nở ngồi yên nơi Ngọc-Kinh, phải giáng trần dạy bảo, rồi cho Thần Thánh Tiên Phật giáng thế độ đời. Ðứa nào muốn chi thì cho cái nấy, miễn là nó rán chí lo tu. Cứ nói gạt lần chừng quen mùi đạo-đức; như kẻ nào quyết chí tu hành đạo đức thì còn; bằng đứa nào dục vọng, cầu danh, thì cho nó thất vọng một lần. Vì nó quyết tham tàn, lợi dụng Thánh Tiên để cao quyền lớn chức, cho thê vinh tử ấm với chữ tu, thì xô đại nó vào cõi trần-ai khổ nhọc, mặc tình lăn lóc với đời, đặng chờ ngày quỉ vô thường hoặc tai nạn thế gian đến rước!

      Ðó là cái chiếu chỉ của Chí-Tôn đã hạ lịnh cho chư Thần, Thánh, Tiên, Phật cứu thế kỳ thứ ba nầy.

      Than ôi! người đời những mảng giả dối tu hành mà phải xa lạc biết bao. Trước mắt chư hiền cũng đều ngó thấy quá nhiều. Rồi người đời gọi không có Thánh Thần chi linh thiêng và Ðồng-Tử là kẻ gian, chớ kỳ trung chính người dục vọng ấy gian.

      Thế mới biết máy linh thiêng của Trời Phật.....

      Thời kỳ thứ ba: đến khi người hữu duyên mà ngộ đặng Ðạo mầu, là nhờ quen mùi đạm bạc, vui dạ tương rau, thấy trần ai ngán cuộc dãi dầu, xem vạn loại thảm sầu vì nhơn tình đạm bạc. Thôi thì qua đường thiện niệm gởi thân vào cửa từ-bi, dầu thất vọng cùng không, cũng quyết lòng giải thoát cho khỏi vòng đau đớn, chớ lỡ chuông, lỡ mỏ, lỡ kệ, lỡ kinh, quen mùi chay nghe đến vật mặn tanh rình, vui Ðạo vị nhớ đến sự đời càng khổ não; ấy mới lập tâm chơn tu mới đi ngay lên đường chánh giáo, không cầu danh cầu lợi nữa. Từ đây quyết tu là đặng hiểu cái mục đích của đời mà tu, chớ không còn dục vọng. Ðó là biết chơn lý mà thôi.

      Thời kỳ thứ tư: khi vững chí tu hành rồi mới biết mình nhẹ thân trên vầng mây bạc, nhìn lại cuộc đời thì rất đau thương cho người còn hoạn nạn, chịu trong vòng sanh khổ, bịnh khổ, lão khổ, tử khổ, nên quyết chí tu thân và xá thân giúp đời, ấy là tự giác, giác tha. Chừng đó mới gọi là biết tu, biết hành Ðạo. Ðem lời chánh giáo dạy dỗ người đời, cực khổ không nài, tuyết sương chẳng nệ, quyết liều mình cứu độ sự khổ trần gian. Liều tấm thân bảy thước mà chống chọi với nỗi lao lý khổ nàn chẳng nệ sự dãi dầu gió bụi. Hành Ðạo ấy vì thương đời, thương người, quên mình mà lo cho người mau tấn hóa, mau giải thoát, chớ không còn mong được hưởng phước thanh nhàn, không còn điều chi là tham tàn trong lý Ðạo. Sự phước đức tế độ sanh linh, cứu vớt đồng bào cũng tỷ như một giọt nước rớt trong biển cả, ấy mới thiệt là tu, thiệt là giúp đời, rồi mới biết đặng các luật ẩn vi của vũ-trụ, các vì tinh tú, các cơ thể linh thiêng của Trời Ðất. Trải qua nhiều thời kỳ rất thảm trạng mới đắc Ðạo, được nhiều công quả mới lần vào Tiên bang phẩm vị, mới thiệt có chí tu hành khổ hạnh.

      Tóm lại: nhơn sanh có nhiều bực, nên phải tùy theo sức mà cứu rổi ra ngoài vòng nước lửa đao binh của đời. Lão minh ra đây những lời thiệt quá đáng, nhưng theo chơn-lý mà hành thì phải như vậy.

      Việc tôn-giáo chức sắc không phải cấm, vì nó là cái trật tự để tế độ sanh linh. Thì những hạng ấy phải có chí tu hành, phải đạt đến mục đích của người đời, biết đến chỗ xá thân hành Ðạo thì mới được tốt đi cho.

      Ðời bây giờ, nhơn sanh tu hành quá nhiều, mà thường bị những sự tham tàn, chịu dưới quyền hành của người chức-sắc khiến sai, dầu lạc lầm, dầu tốn kém cũng không dám kêu nài, là một điều rất xấu và rất tội lỗi vậy.

      Lão vẫn biết từ xưa đến nay chưa hề có lộ hết máy huyền-vi như Lão minh ra đây. Nhưng Lão đã cầm cả quyền hành của Ðạo, không nỡ để cho đời sai lạc mà phải cứu đời, nên diễn giải trên bổn THÁNH-ÐỨC ít lời để khuyên nhơn sanh cho mau thức tỉnh.

            Nầy nhơn-sanh, Ðạo-Ðức là quí hơn quyền hành. Ta khuyên nhơn sanh rán mở tâm mà vưng theo lời của Ta chỉ dạy, thì sớm muộn đây nhơn sanh sẽ đặng gần bên Ta. Nếu chẳng tuân thì phải lạc lối vào chỗ ái hà, thì chừng ấy mới biết cái hành phạt của chúng ngươi là dường nào!!!

 

----> NEXT

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh