BÀI:
Ðường ngàn dậm thiên san vạn
hải,
Cuộc thế đồ gẩm lại có
bao,
Cảnh Tiên chiếm quẻ Nam-Tào,
Thấy
đời lận đận đớn đau muôn phần.
Có Khương-Thượng đến gần
Tiên động,
Thỉnh hạ san cho chóng đến đàn,
Vẳng nghe khẩn lạy vái van,
Lần
dò mây phủ nhập đàn cấp lai.
Ðưa chén thuốc tỉnh say cho thế,
Cậy ngọn cơ lời quế phân rành,
Phận người trong cõi tử
sanh,
Biết
đâu ấm lạnh năm canh mà ngờ.
Thiên-Ðạo với Thiên-cơ đâu
rõ,
Sự hành vi dầu có chánh
đường,
Cũng vì vận mạng chưa tường,
Sanh
trong cảnh thế đoạn trường thiết tha.
Có những khách giải ra cảnh
khổ,
Biết lý chơn tìm chỗ ẩn thân,
Lòng phàm giữ thuyết vô thần,
Không
kiêng Trời Phật chẳng cần linh thiêng.
Ấy những kẻ đã riêng trí tưởng,
Bởi vậy nên phải vướng đọa
đày,
Ôi! đời có đặng tỉnh say,
Hay
còn mê muội cầu may kia là.
Kìa võ-trụ bao la man mát,
Nọ vạn sanh sống thác có chừng,
Mây mưa nắng hạ triều dưng,
Nước
ròng nước lớn lửa thuần khói mây.
Hỏi những khách thiện tài vô
giáo,
Ai sanh ra ai bảo cho đồng,
Mưa sa sấm sét não nồng,
Bốn
mùa khí tiết đổi trong nhuận hồn.
Cây cỏ mọc trái đơm bông nở,
Hỏi khách trần cây cỏ ai
sanh,
Hay là vô thủy biến thành,
Rồi
ai cầm lấy quyền hành sửa đương.
Không lẽ nhà chủ trương chẳng
có,
Mà làm sao tạo đó nên nhà,
Cũng người cũng trí cũng là,
Thì
suy cho rõ lý xa mới mầu.
Kìa đao binh năm châu nổi dậy,
Nọ nạn tai xem thấy thảm thương,
Hỏi người trong cảnh vô thường,
Có
tài thì khá ngăn đường bình an.
Những mảng gọi mình sang mình
hiểu,
Mà quên Trời chỉ biểu dạy
thành,
Biết trong vạn vật chưa rành,
Mà
xưng chí sĩ văn lành múa gươm.
Ngọn bút tỏa như bườm cậy
gió,
Hỏi gió yên bườm có chạy
không,
Lấy chi mà gọi quán thông,
Rằng
nhờ tâm trí mới mong hiểu đời.
Hỏi nếu chẳng có Trời tạo
trí,
Rồi người đời hiểu lý tại
đâu,
Mà quên lý nhiệm cơ mầu,
Lại
cho rằng thiệt trên đầu không ai.
Kìa khoa học rất tài tìm kiếm,
Dưới bóng Trời mạo hiểm xét
dò,
Mà chưa thấu đến Tạo đò,
Cũng
còn kiếm mãi cũng trò xét suy.
Kìa mặt kiếng hiển vi chiếu đại,
Rọi lên trời chiếu phải rõ
chăng?
Kim thời khoa tạo dữ dằn,
Khí
binh tài phép cậy lằng âm dương.
Nhưng chưa rõ phân tường máy
nhiệm,
Còn gia công tìm kiếm cho ra,
Cơ Trời dầu xét gần xa,
Cũng
không biết đặng thiệt là cũng không.
Tài tạo những đồ trong thủy
khí,
Sức gầy nên nhiều lý cao siêu,
Kìa con trùng dế chít chiu,
Ðâu
người tạo thử ít nhiều được không? (cười)
Vậy mà cũng khoe thông chi đó,
Nầy nghe Ta dạy rõ cơ Trời,
Dầu cho Tiên Phật nhiều lời,
Cũng
không rõ đặng máy Trời bớ ai.
Phải rán tu ra ngoài cảnh khổ,
Bước thang mây mới rõ cơ
linh,
Trong khuôn Tạo-Hóa vạn hình,
Dầu
cho biết cũng thật tình còn sai.
Người là đứng ra ngoài vạn
vật,
Biết cuộc đời đặng thất nên
hư,
Nhờ Trời cho chút thiên tư,
Nhờ
Trời un-đúc cũng như dạy bày.
Kìa ngọn cây hằng ngày tươi
tắn,
Càng lớn lên càng đặng sum
nhành,
Nở bông đơm trái đành rành,
Hỏi
ai sửa soạn tạo thành đó cho?
Người trong cõi hư vô chi khí,
Ðấng Chí-Tôn nguyên thỉ tạo
thành,
Tùy theo vận mạng chuyển sanh,
Nương
theo khí hóa mà thành Ðạo trung.
Người cậy máy âm dương chế
tạo,
Nhờ khối linh chia bảo sanh tồn,
Thiên linh dạy dỗ linh hồn,
Còn
trong xác thịt hơi tồn lưu thông.
Mỗi một vật đứng trong hoàn-võ,
Cũng đều là hấp thọ khó
thiên,
Nên trong các vật hậu tiền,
Vắng
hơi thì ắt hồn lìa xa thân.
Ðó là máy Tạo-Công sanh hóa,
Còn dưỡng nuôi người đã
định phần,
Mỗi hồn đều có một thần,
Chăm
nom săn sóc độ lần tiến lên.
Dầu cây cỏ cũng đều như vậy,
Kìa người đời hằng thấy rõ
ràng,
Thánh Thần phò hộ bình an,
Tại
sao người ngộ tai nàn lắm ru?
Vì căn trước kiếp tu còn ít,
Hoặc lòng người ác thích tội
tình,
Nhân gầy quả phải đáp đền,
Ấy
trong máy tạo công bình mà ra.
Người hằng nhờ cao xa trí độ,
Biết đường tu đổi số sang
hèn,
Cũng nhờ phân biện trắng đen,
Nên
nương theo Ðạo, sửa hèn thành sang.
Mỗi một vị linh-quang tá thế,
Ðều nhờ nơi Thượng-Ðế ban
cho,
Có người dạy, có người
lo,
Thần
linh hằng phải cam go với hồn.
Rồi còn phải chịu tồn ác khí,
Vì người không biết lý lỗi
lầm,
Phật Tiên ân nặng nghĩa thâm,
Dạy
người thoát khỏi luân trầm nạn tai.
Những anh linh hằng ngày tế
thế,
Còn sanh hồn cũng thể xác thân,
Vậy nên phải trọng Thánh Thần,
Kỉnh
thờ Trời Phật ân cần mới nên.
Nếu cải lịnh Bề-Trên phải đọa,
Nếu dễ ngươi tai họa tới liền,
Phước lòng nhờ thiện tâm
hiền,
Tội
vì chẳng biết lỗi nguyền khinh khi.
Còn vận mạng phải suy cho rõ,
Sao kẻ giàu, người khó chẳng
đồng,
Người vui dạ, kẻ đau lòng,
Người
sao trăm tuổi, người không đặng bền.
Vì vận mạng dưới trên có bực,
Có nhiều khi kẻ cực nên
sang,
Bởi chưng biết đặng Thiên-Ðàng,
Còn
người cao thượng lại mang tai nàn.
Bởi ỷ thế không màng Trời
Phật,
Phước trước kia đã thất hết
rồi,
Tội tình nay phải đền bồi,
Chạy
đâu cho khỏi quả nhồi hiển nhiên.
Vận mạng có: hậu, tiền, hiện
tại,
Chẳng trước phân trái phải
được đâu,
Nếu người biết rõ Ðạo mầu,
Lập
tâm tu niệm khẩn cầu mới nên.
Cũng có kẻ cậy tên Thần Thánh,
Ỷ lại mà gọi chánh cầu thân,
Chẳng lo tu niệm ân cần,
Hoặc
tu mê tín, cậy thần ước mơ.
Rồi sanh dạ mờ hồ ảo tưởng,
Phải lạc lầm phải vướng
đường nguy,
Bớ đời cặn kẻ nghĩ suy,
Thiên-Cơ
vận mạng phân thì một chương.
---->
NEXT