VÔ TỰ KINH
Ngày xưa Đường Tăng sang sông
Đánh rơi chữ nghĩa trống không kinh sầu
Làm sao c̣n phép nhiệm mầu
Là kinh không chữ biết cầu ǵ đây ?!
Thôi th́ gió thoảng mây bay
Không không sắc sắc đường mây phiêu bồng.
THIỀN MÔN
Nâu ṣng một chiếc áo thôi
Làm sao gói được cả trời oan khiên
Lam y sương khói cửa thiền
T́nh sao vọng động để phiền lụy rơi
Sóng biển đời, sóng chơi vơi
Cà sa khép lại xa rời thế nhân
Nợ đời những ái cùng ân
Dâng hương bảy tháp cầm bằng có nhau?!
TÂM
Mênh mông khói sóng sương chiều
Tiếng chuông cổ tự nói điều thiệt hơn
Tưởng rằng ở chốn Thiền môn
Mây trôi nước chảy càn khôn đổi dời
Ai ngờ tâm chứa nợ đời
Vực sâu không đáy nỗi đau lại đầy
Có hóa thân thành cỏ cây
Cái tâm không tịnh cũng lây lất đời .