Những
đám bụi mờ từ vùng đất khô
cằn tung lên như che lấp đi đoàn xe, cái
nóng rát mặt của những cơn nắng nóng
miền Trung, mùi đất, mùi bụi quen
thuộc như xông vào mũi Hiếu khiến nó
tỉnh giấc sau một chuyến hành tŕnh dài,
"Ḿnh đă về gần đến quê
rồi" - Hiếu thầm suy nghĩ. Khẽ hít
sâu một hơi dài như để thưởng
thức lại hương vị quê hương
sau bao ngày xa cách, những mùi vị quen thuộc
của quê hương ngập ch́m trong Hiếu.
Chốc lát nữa đây Hiếu sẽ gặp
lại người thân, cha mẹ và các em,
Hiếu chợt nghĩ đến nụ cười
sung sướng măn nguyện của cha mẹ v́ công
vệc mà Hiếu đă và sẽ làm. Hiếu
mỉm cười vu vơ.
-
Tới chưa Hiếu ơi ? - Tiếng một Đạo
Huynh ngồi cùng xe hỏi làm cắt đứt
luồng suy nghĩ miên mang của Hiếu.
-
Dạ c̣n khoảng mười cây số nữa chú
ơi !- Hiếu khẻ vươn ḿnh ra khỏi
ghế nh́n về phía Đạo Huynh và trả
lời.
Chuyến
về quê này cũng như bao lần khác nó luôn luôn
có cái cảm giác nôn nao khó tả nhưng lần này
có một ư nghĩa đặc biệt hơn, nó
đang hướng dẫn một đoàn cứu
trợ của Tín đồ Cao Đài ở Sài G̣n
về quê nó thực hiện công tác cứu trợ
do những cơn hạn hán đă gây ra trên làng quê
Hiếu.
Nh́n
khung cảnh quê hương với những ngôi làng
ch́m ngập sự khô cằn, nh́n những thửa
ruộng phủ một màu trắng xóa, cảnh làng
quê lại càng hoang vắng tiêu điều hơn.
Nhớ về làng quê nơi đó có biết bao con
người đang phải mệt mỏi chống
chọi với cơn hạn hán, ḷng Hiếu không
khỏi quặn đau.
Đây
có lẽ là cộng nghiệp cho chính quê hương
Miền Trung chăng ? - Nó tự hỏi.
Đă
biết bao lần nó đă chứng kiến
những cảnh thiên tai đang giày xéo trên quê hương
nó. Những cơn lũ, những cơn băo dữ
và rồi đến những cơn hạn hán. Con
người ở đây dường như mệt
mỏi khi phải chống chọi lại trước
bao cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Mục
đích về lần này là cố xoa dịu đi
những nỗi đau mà biết bao con người
phải gánh chịu, đây cũng là thể
hiện được tinh thần Thương Yêu
mà nó đă được học trong những bài
giáo lư. Chuyến cứu trợ này là những
cố gắng của nó trong việc vận động
kêu gọi sự hảo tâm và cũng nhờ
sự vận dộng của các vị Anh Lớn
của Thánh Thất X, bao suy nghĩ chợt kéo
về và đắm ch́m trong Hiếu...
Tốt
Nghiệp cấp III tại một Trường Trung
Học ở Miền Trung, rồi lại đậu
vào Khoa Toán - Tin của Trường Đại học
Khoa Học Tự Nhiên nhưng Hiếu không muốn
tiếp tục học Đại Học, Hiếu
muốn ở lại quê nhà để phụ giúp
gia đ́nh ổn định kinh tế và nuôi
nấng các em, là con lớn trong gia đ́nh và
Hiếu cũng không muốn v́ ḿnh mà để cha
mẹ phải chịu cực khổ khi ḿnh
phải đi xa.
"Học
Đại Học tốn nhiều tiền lắm, con
không muốn học nữa, con phải ở nhà
để giúp đỡ cha mẹ và chăm sóc các
em" - Hiếu đă từng nói với cha mẹ
như thế. Nhưng cuối cùng với biết
bao lời của khuyên của cha mẹ, của
những người thân Hiếu đành phải ra
đi bước vào giảng đường Đại
Học, với một tâm trạng ưu tư lo
lắng và nó thầm mang một ư nghĩ "bao
nhiêu khó khăn đang chờ đón ḿnh, nhưng
ḿnh phải cố gắng học tập để
sau này giúp đỡ gia đ́nh và giúp đỡ
những người xung quanh". Hiếu cũng không
sao quên được ánh mắt của cha mẹ
trong ngày tiễn Hiếu ra xe, mắt cha mẹ
ươn ướt nhưng ánh lên một vẻ măn
nguyện và một niềm tự hào về đứa
con trai của ḿnh.
Những
ngày đầu tiên tới thành phố Hiếu
phải đương đầu với biết
bao khó khăn, nào nơi ăn, nào chốn ở và
việc làm để phục vụ cho việc
học tập. Cuối cùng nó cũng t́m được
một công việc là chạy xích lô vào các
buổi tối và cả ngày chủ nhật.
Thời giờ c̣n lại Hiếu dành hết cho
việc học tập. Chỉ mấy tháng vất vă
v́ vừa phải mưu sinh vừa phải học
tập Hiếu gầy đi hẳn, nét thơ ngây
ngày nào của chàng trai miền trung đến thành
phố dần dần được thay bằng
vẻ rắn rỏi cương quyết. Số
tiền kiếm được Hiếu dành dụm
cho việc học tập và gởi về quê nhà giúp
đỡ cha mẹ. Ḍng thời gian cứ trôi
đi, đó cũng là những lúc Hiếu phải
vượt qua mọi hoàn cảnh trên con đường
mưu sinh.
-
Ê, ê xích lô - Tiếng một phụ nữ đứng
tuổi ăn mặc đẹp đẽ vang lên
từ bên kia đường trong buổi sáng
chủ nhật.
Hiếu
cho xe qua bên kia đường và hỏi: -
"Chị đi đâu vậy chị".
Người
phụ nữ trả lời và hỏi:"Cho tôi
đi tới Chợ Tân B́nh, bao nhiêu tiền
vậy chú ?".
-
"Dạ chị cho em hai chục ngàn", Tuấn
trả lời giọng lí nhí.
-
"Chú ở đây chờ tui nghen, tui vào chợ
một chút tui sẽ ra, chú chở tui về luôn",
Người phụ nữ đề nghị.
Hiếu lẳng lặng gật đầu. Nó
bắt đầu lấy sách vở ra để
tranh thủ học thêm, đó cũng là công
việc mà nó thường làm những khi chờ khách.
Mười
phút, hai mươi phút, một tiếng, hai
tiếng đă trôi qua, đă gần 1 giờ trưa,
bụng nó đói cồn cào, chợ trưa đă
thưa người, nhưng bóng dáng người khách
vẫn bặt tăm. Mănh bánh ḿ treo trên xe giờ
đă mềm nhũn và dai nhách, Hiếu lấy vươn
ḿnh cầm mănh bánh ḿ ra ăn để giải
quyết cơn đói và thầm nghĩ :"Ḿnh
cố đợi thêm chút nữa". Hơn
nữa tiếng nữa lại trôi qua, nhưng bóng
dáng người phụ nữ cũng bặt tăm.
Nó lẳng lặng đạp xe đi, ḷng uất
nghẹn, đôi mắt cay xè, những giọt nước
mắt xen lẫn những giọt mồ hôi chày dài
trên má, miếng bánh ḿ trên miệng dường như
mặn đắng. "Ḿnh phải cố gắng
nhiều hơn nữa" nó tự nhắc nhở
ḿnh. Bóng Hiếu lại trải dài trên con
đường Phố Sài G̣n dưới ánh
nắng gay gắt của buổi trưa tháng ba.
-
Cháu ơi! Xin làm ơn chở giùm bác về nhà -
Lại tiếng của một người khách khác,
Hiếu ngước nh́n, trước mặt là
một người bà cụ đă lớn tuổi,
mặc bộ áo dài trắng có gương mặt
phúc hậu đang mỉm cười nh́n nó. Trên
đường đi bà cụ đă hỏi thăm
nhiều về nó, hỏi thăm gia đ́nh nó,
hỏi thăm việc học nơi ăn chốn
ở của nó. Sự ân cần thăm hỏi và
nét mặt phúc hậu của bà cụ làm nó
thực sự cảm động. Qua lời kể
của bà cụ nó cũng biết là bà cụ là
một Tín đồ Cao Đài và bà cụ vừa cúng
xong trên đường đi về nhà. Từ
đó trở đi bà cụ như là một người
khách quen thuộc của nó, nó chở bà cụ
đi chùa và đưa bà cụ về nhà. Từ
những lần chờ để chờ bà cụ cúng
xong để đưa bà cụ về nhà ở trước
cửa Thánh Thất Cao Đài, Hiếu nghe được
những tiếng chuông, những lời kinh, qua
đó Hiếu cảm nhận được
cảm giác khác lạ. Cảm giác đó như ngày
càng tăng trong tâm thức của Hiếu khiến
Hiếu cảm thấy nôn nao đến lạ thường.
Ngày
tháng trôi nhanh như ngựa qua cửa sổ, đă
một năm trôi qua. Hiếu đă thực sự
trở thành một Tín Hữu Cao Đài qua lời
giới thiệu của bà cụ. Ở Thánh
Thất X, Hiếu được học Giáo Lư,
Hiếu lại tham gia công quả, tham gia vào các
chuyến công tác xă hội và giờ đây
Hiếu lại được làm việc trong
một quán chay là cơ sở kinh tế tự túc
của Thánh Thất X. Trong những lần đi
cứu trợ, nó ước ao thực hiện
được những chuyến cứu trợ
về chính quê nhà của Hiếu nơi cũng
chịu rất nhiều do thiên tai gây ra.
Giờ
đây Hiếu đă tốt nghiệp Đại
Học có việc làm ổn định và Hiếu
cũng đă thực hiện được ước
mơ khi thực hiện chuyến cứu trợ
về quê.
Tới
rồi phải không Hiếu - Tiếng đạo
Huynh một lần nữa cắt đứt
luồng suy nghĩ của Hiếu.
Hiếu
nh́n ra của sổ, những con đường
quen thuộc quê nhà dần dần hiện ra trước
mắt." Dạ ḿnh cho xe dừng lại ở ngă
tư trước mặt là được rồi
đó chú" - Hiếu trả lời.
Suốt
ngày hôm đó Hiếu và các Đạo Huynh, Đạo
Tỷ bận bịu cho việc phân phát hàng
cứu trợ cho người dân. Chuyến cứu
trợ hoàn tất tốt đẹp, Hiếu đă
được gặp lại cha mẹ và các em. Nh́n
lại những người được nhận
lănh những món hàng cứu trợ Hiếu cảm
thấy ḷng thanh thản hơn, Hiếu mỉm cười
sung sướng.
Đoàn
xe lăn bóng, bóng dáng những người thân, h́nh
ảnh quê nhà đă khuất dần theo đám
bụi mờ. Ḷng bồi hồi xúc động
Hiếu khẽ cầu nguyện: "Con xin cảm
ơn Đức Chí Tôn, Đức Phật Mẫu đă
giúp con thực hiện được ước mơ
này. Con nguyện sẽ sống xứng đáng và
sẽ cố gằng nhiều hơn nữa trên
đường phụng sự cho nhân sanh v́ đó
là ước mơ của con". Từng cơn gió
mát đưa Hiếu vào giấc ngủ để
lại bước vào một chuyến hành tŕnh dài.
Nguồn:
TRÍ
DŨNG