Tâm Kinh đă có giáo ngôn:
Trí
giả dị ngộ, muội nhơn nan hành,
Chợ đời có trược, có thanh,
Người
lành, người dữ => Đấu tranh mọi điều,
Phân tà, phân chánh quá nhiều!
Khó
tường phàm, thánh, phân điều trược
thanh,
Những người tài trí học hành,
Kỹ
sư, tiến sĩ... khó rành Đạo cao,
Tri thức, trí huệ chưa vào,
Nhiều
khi mê muội sa vào Bàng Môn.
Trí giả khó gặp chánh môn,
V́
theo khoa học => Liên Tôn luận bàn,
Mọi điều minh chứng rơ ràng,
Chứng
minh không được, khó bàn Đạo Tiên,
Trí giả cũng muốn học thiền,
Đức
tin chưa có, cảnh Tiên khó vào.
Lúc tin, muốn nhập Đạo CAO,
Khi
không tin nữa đi vào đường ma,
Cho nên muốn nhập Đạo nhà,
Phải
thề, phải nguyện, khó sa đường tà.
Ấy là quyết định do ta,
Một
đường, một Đạo trong ba Giáo Ṭa,
Một Thầy, một Đấng Chúa Cha,
Trong
thời Phổ Độ lần ba kỳ nầy,
Muội giả mà tin theo THẦY,
Th́
THẦY quyết định kỳ nầy gắng tu,
Dị hành hai kiểu song tu,
Một
đời cũng đắc: Thiên Thu hưởng nhàn.
THẦY TRỜI thương trẻ ân ban,
Về
Cung Bạch-Ngọc Niết-Bàn cơi Tiên,
C̣n người tài trí thích tiền,
Thích
ăn mỹ vị, thích ghiền rượu ngon,
Tiếc đời, tiếc của, dục c̣n,
Hễ
c̣n tham, dục là c̣n hồi luân.
Chi bằng một kiếp thanh bần,
Trường
chay tuyệt dục lần lần vượt lên.
Tu thân luyện mạng cho bền,
Đến
ngày qui liễu mới lên Niết-Bàn.