Đón mẹ con
bé Hồ Tú Tú ở phi trường Los Angeles |
Ngọc Quang Minh |
Gia đình chúng tôi
bốn người đến phi trường Los Angeles
(LAX) lúc 1:30PM ngày 30-3-2005 đúng theo lịch
trình đáp xuống của chuyến bay Cathay Pacific CX882 từ Hồng Kông sang, trên đó
có cháu Hồ Tú Tú và mẹ là chị Nguyễn Thị Nữ. Coi bảng thì phi cơ đã đáp lúc 1:03PM
sớm hơn dự định gần nửa tiếng.
Chúng tôi đứng chờ
nơi chỗ Hải quan (Custom) đến 2:10 PM thì gặp được anh Hải (chủ nhiệm của báo Thằng
Mõ). Bên trong phi trường cell phone của tôi không có tín hiệu nên không biết có
ai gọi vào không (sau này tôi biết chị Nữ đã gọi vào hai lần lúc khoảng 2:30PM).
Cả năm người chờ mãi đến hơn 3:00 PM mà vẫn chưa thấy bóng dáng của mẹ con cháu
Tú. Khi tôi ra ngoài cửa thì phone reo và nhân viên phi trường gọi vào cho biết
chị Nữ và cháu Tú đã được chuyển qua chỗ chờ đợi chuyển tiếp của
American Airlines. Chúng tôi vội vã tới nơi đó để gặp chị và cháu.
(Bấm vào hình để phóng lớn
- Click on any picture to enlarge)
|
|
Từ trái sang
phải: chị Nguyễn Thị Nữ, cháu Hồ Tú Tú, anh
Lê Văn Hải, hiền nội của tôi
Bích Oanh và hai con Thiên Ân & Thiên Kim. |
Bích Oanh,
chị Nữ và cháu Tú |
Sau phần chào hỏi và
giới thiệu, tôi đã chụp cho anh Hải vài bô hình kỷ niệm với mẹ con cháu Tú và
anh đã vội vã đi liền để kịp chuyến bay của anh. Tôi nhìn thấy chị Nữ xanh xao
và mệt mỏi có lẽ vì chuyến bay quá dài và phải lo nhiều cho cháu Tú. Chị cho tôi
biết chị bị say sóng, trên máy bay không ăn ngủ gì được cả. Còn cháu Tú thì ốm,
khuôn mặt sáng láng, dễ thương, hai cánh tay và trên đầu được băng kỹ lưỡng.
Chúng tôi muốn đưa
chị và cháu ra ngoài ăn đồ Việt Nam nhân tiện xem phố sá, nhưng vì không quen
thuộc đường sá nơi đây và thấy chị Nữ cũng mệt nên tất cả đồng ý tới khu hàng
quán trong phi trường để ăn thức ăn Tàu. Hai tay của cháu Tú bị băng lại nên ăn
uống rất khó khăn.
|
|
Cháu Tú ăn uống khó khăn vì
hai tay bị biến dạng. |
|
|
Dạo chơi ngoài phi trường cho
thoải mái. |
Sau khi ăn xong cháu
Tú cũng chạy giỡn với hai con của tôi. Hai tay cháu băng nên chạy cũng không
thăng bằng mấy. Tôi cứ hồi hộp trong lòng vì nếu cháu té xuống, không có hai bàn
tay để chống thì có thể gãy tay. Rất may là không có chuyện gì xảy ra.
Tôi có đưa chị phong bì của bà Bác sĩ Ladinsky nhờ trao tay cho bà Bác sĩ
Antoon khi chị tới bệnh viện. Ngoài ra, tôi cũng trao chị phần quà của hai người
đã nhờ TLBT chuyển trực tiếp tới chị.
Sau đó chúng tôi trở
về chỗ ngồi lúc đầu trước quầy của American Airlines để cho chị Nữ nghỉ ngơi.
Tôi giúp chị gọi phone về Việt Nam để chị thông báo với anh Trung (ba cháu
Tú) rằng hai mẹ con đã tới Los Angeles bình yên. Tôi cũng đi lấy chỗ ngồi cho
hai người trên chuyến bay kế tiếp.
Trong suốt mấy tiếng
trò chuyện với nhau chị Nữ có tâm sự với chúng tôi những khó khăn gia đình chị
phải trải qua sau khi cháu Tú bị tai nạn. Chị không giấu được nổi xúc động khi
chị nhắc đến khoảng thời gian 20 ngày cháu Tú bị
nhiễm trùng máu hôn mê trên giường bệnh trong
khu cấp cứu, vợ chồng chị phải giành giựt mạng sống của con gái từng giờ từng
phút, trong khi những người chết khác được đẩy ra liên tiếp! Chị còn tâm sự
nhiều chuyện khác nữa... Chúng tôi thật thông cảm với tâm sự của người mẹ như
chị.
Khoảng 7 giờ tối,
tôi mời mọi người ăn tối. Lần này để khỏi mất công di chuyển, tôi và con trai đi
mua đồ ăn Mỹ về cho mọi người dùng tại chỗ. Cháu Tú cũng có vẻ thích món khoai
tây chiên như những trẻ con khác.
Ăn xong, tôi có hỏi
chị tại sao các vết phỏng của cháu đã lâu, chắc đã lành da mà
sao chị lại băng kín
cho cháu, chị trả lời rằng nếu không băng, thịt các nơi đó sẽ lồi ra nhiều sợ
sau này giải phẩu khó khăn hơn. Nên tuy biết băng kín như
vậy rất nóng và khó chịu cho cháu, chị cũng phải làm. Tôi xin phép chị để xem
các vết thương của cháu. Chị đồng ý và mở băng của cháu ra. Trước đây nhìn hình
tôi đã cảm thương cháu nhiều, nay được thấy tận mắt và được rờ vào vết thương
tôi càng cảm động hơn vì không ngờ rằng cháu phải trải qua những đau đớn như vậy
lúc mới 16 tháng tuổi. Nửa vành tai bên trái của cháu đã bị mất hẳn, phần còn
lại co nhúm thật thảm. Chị cho biết lúc đó bác sĩ đã tính cắt hẳn vành tai trái của cháu vì phỏng
quá nặng và nhiễm trùng, nhưng chị nhứt định không chịu và hằng ngày phải mua
trụ sinh bột hòa vào nước để rửa vết phỏng nơi vành tai trái, nhờ vậy mới giữ
lại được phân nửa. Trên đầu cháu bị phỏng nhiều chỗ, tóc không mọc được. Dưới
cằm bị phỏng một bệch thịt lồi ra nơi đó.
|
|
Chị Nữ đang gở băng của cháu
ra để tôi xem các vết thương. Nửa vành tai bên trái của Tú Tú đã bị mất
hẳn. |
Hai bàn tay và hai
cánh tay là bị nặng nhất. Nhất là hai bàn tay bị biến dạng hẳn vì cháu chống cả
hai tay vào nồi nước sôi. Tôi nghĩ để quý vị coi hình sẽ rõ hơn đọc lời miêu tả
của tôi.
(Click on any picture to enlarge) |
|
Chị có cho tôi coi
vết thương trên ngực của cháu và hỏi tôi có muốn chụp hình không. Có lẽ vì tôi ngại người ngoại quốc đi qua đi lại quá đông mà mình cởi áo cháu
chụp hình nơi công cộng như vậy thì kỳ nên tôi chỉ quan sát vết thương. Da thịt
phần trên của ngực cháu bị co dúm lại thật thảm, còn phần dưới thì không khác
nào ổ ong với những lỗ thủng liền nhau. Bây giờ tôi lại hối hận vì mình đã không
chụp hình vết thương nơi ngực của cháu cho mọi người thấy.
|
Tú Tú, Thiên Kim, Thiên Ân
chụp hình lưu niệm trước giờ chia tay. |
Đến 8:30 PM, chúng
tôi đưa chị và cháu đến chỗ kiểm soát hành khách (security checkpoint) để đi tới
cổng 46A nơi hai mẹ con sẽ lên chuyến bay kế tiếp qua miền Đông Hoa Kỳ. Vì chỉ
có hành khách với vé trên tay mới qua khỏi chỗ đó nên chúng tôi đành từ giã hai
mẹ con nơi đây. Tôi cũng không quên dặn chị rán ngủ trên phi cơ vì họ sẽ bay
suốt đêm...
Chúng tôi rời phi
trường sau khi chị và cháu Tú qua khỏi chỗ kiểm soát. Ngoài trời không khí mát mẻ dễ chịu, phi trường quốc tế Los Angeles thật rộng lớn và náo nhiệt nhưng
vẫn không làm mờ được hình ảnh của cháu Tú với những vết thương ghê gớm trong
đầu tôi. Tôi chỉ biết cầu nguyện và
mong mọi người ân của cháu cùng cầu nguyện
cho những cuộc giải phẩu sắp tới của cháu được thành công mỹ mãn.
Nếu được vậy thì thật quý vì ông bà chúng ta có câu đại khái như sau: Nếu gặp
đại nạn mà qua khỏi thì chứng tỏ người đó hậu phước vững bền. Không biết tôi nhớ
như vậy có đúng không. Nếu đúng thì cháu Tú sau này sẽ là một nhân tài rực rỡ vì
chỉ mới 16 tháng tuổi mà đã bị đại nạn và đã vượt qua khỏi.
Giờ đây cuộc đời của
cháu sắp được sang trang mới. Tôi hy vọng một ngày nào đó khi gặp lại vị thiên
thần tý hon này, kỹ thuật y khoa tiến bộ của Hoa Kỳ đã giúp cháu xóa đi những
biến dạng trên cơ thể...
Ngọc
Quang Minh
(LAX, 30-3-2005)
(Ghi
chú: Mọi thủ tục bảo lãnh, giấy tờ xuất, nhập cảnh, vé máy bay,
tìm nhà thương điều trị miễn phí cho cháu Tú đều do Dr. Ladinsky và người
của bà lo liệu, không liên hệ gì đến hội
Burn Survivors Throughout the World (BSTTW) của ông Michael Appleman. Quý vị
đồng hương phải cẩn thận nếu thấy nơi nào dùng danh nghĩa của cháu Tú Tú để
kêu gọi đóng góp trong lúc này. Xin đừng để lòng nhân ái của quý vị bị lợi
dụng một cách trắng trợn.) |
Trở lại trang nhà của Hồ Tú Tú
|