Thi văn độc giả:

 

MÙA XUÂN VÀ NỖI NHỚ

 

(Riêng kính dâng Mẹ. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)

 

Mẹ ạ, chiều xuân năm Sáu Bảy

Khi đào nở thắm đón xuân tươi

Khi con tóc ngát bờ vai mộng

Mắt ngọc hồn nhiên biếc ư đời

 

Khi mực đang thơm ḷng vở trắng

Khi buồn là chuyện cơi xa xôi

Bỗng đâu đất vỡ, trời nghiêng đổ

Vụn nát càn khôn, tắt tiếng cười

 

Phút ấy, Mẹ cầm tay của Bố

Lỏng dần....và măi lỏng dần ra...

Khi bờ mi Mẹ đan  liền lại

Là lúc đời con mộng vỡ oà !!!

 

Là lúc ḷng con đầy băo tố

Không tin rằng Mẹ đă ĺa Cha

Đớn đau giữa tận cùng hư, thực

Sinh tử quay cuồng một sát na !

 

Như mũi dao xuyên vào phế phủ

Hồn con lịm chết giữa ngày xanh

Mẹ ơi, mấy chục năm xa Mẹ

Mà vết tâm thương vẫn chẳng lành!

 

Mà vết tâm thương c̣n mới lắm

Mỗi khi xuân đến, nắng xuân về

Khi hoa đào vẽ màu xuân thắm

Con lại rưng buồn, lại tái tê !

 

Từ một xuân hồng đau tiếc Mẹ

Th́ con ḷng vắng bóng xuân vui

Tha hương, nặng gánh hờn non nước

Càng đắng sầu thêm vị cuộc đời

 

Mẹ ạ, Xuân về, hoa nở thắm

Trời xanh và nắng cũng vừa tươi

Ḷng con lại nhớ xuân năm cũ

Nhớ Mẹ khăn nhung, nhớ Mẹ cười...

 

Ngô Minh Hằng

 

Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng

 

 

 

Trở lại trang chánh