Thi văn độc giả:

 

BẢN TRƯỜNG CA THỨ MƯỜI

 

Đầu năm khai bút, viết trường ca

Đất khách chiều Xuân lại nhớ nhà !

Xuân gọi nắng về, ơi tiếng gọi

Như lời sông núi gọi hồn ta...

 

Lời sông núi ấy đã vang lên

Nức nở đau thương bởi bạo quyền

Tha thiết mong người yêu tổ quốc

Cứu đời ra khỏi cảnh oan khiên

 

Cứu đời là tự cứu riêng ta

Là cứu quê hương, cứu nước nhà

Thoát ách gông cùm loài bạo chúa

Cho lòng đất Việt thắm muôn hoa

 

Cho tình ba cõi Bắc Nam Trung

Trăm trứng ca vang chí khí hùng

Thân ái nhìn nhau cười rạng  rỡ

Góp tay mà dựng núi sông chung

 

Góp tay mà rửa mọi hờn oan

Cho Phạm Quế Dương, Nguyễn Khắc Toàn

Đan Quế, Vũ Bình, Linh mục Lý

Phạm Hồng Sơn với Luật gia Quang

 

Cho Trần Khuê với bạn cao nguyên

Chí khí, hiên ngang, chống bạo quyền

Đảng nhốt họ tù trong khám lạnh

Họ, người yêu nước đã trung kiên

 

Trả thù thâm độc, đảng từ ai

Đảng chẳng công minh, chỉ độc tài

Bản án, phiên tòa, lời cáo buộc

Giết người yêu nước, giết công khai!

 

Và bao chiến sĩ rất anh hùng

Một dạ trung thành với núi sông

Văn Bá, Quốc Quân, Trần Thái Bạch (1)

Tử hình, đảng xử. Xót xa không !!!

 

Hỡi ơi, dân tộc với sơn hà

Từ buổi Mùa Thu cách mạng ca

Là mãi đời chìm trong hỏa ngục

Vì người Cộng sản giết dân ta!

 

Dân lành ba cõi sống đau thương

Khốn đốn gian nan bởi bạo cường

Đảng cướp ruộng, nhà, dân mất đất

Đảng giàu, dân đói rách, thê lương

 

Ức lòng, dân chúng đệ đơn thưa

Không xét, đơn kia cũng hóa thừa !

Phẫn uất, biểu tình, dân phản đối

Nhà tù lại chật, khổ dân chưa !?

 

Dân nghèo, một số phải ăn xin

Cán bộ cơn vui, nướng bạc nghìn!

Gái trẻ bán đời, quên sách vở

Trai non ma túy rót vào tim !

 

Nhiều bà mẹ trẻ bán thai nhi

Thiếu nữ xuân xanh chớm dậy thì

Đảng gả chồng cho miền quốc ngoại

Đảng xây xã hội thế, tinh vi !

 

Với dân, tàn độc đã vô cùng

Với nước còn là kẻ bất trung

Đảng hiến Nam Quan và Bản Giốc

Cho Tàu, đổi lấy chiếc dù nhung

 

Thấy dân nước thế có lòng đau

Có xót xa chăng trước hận sầu

Có bất bình không ?  ơi Tráng sĩ !

Có lòng trăn trở đến mai sau ???

 

Nhà ta đang cháy. Đứng nhìn sao ?

Ai tắt giùm ta ngọn lửa nào ???

Kìa bốn nghìn năm từ lập quốc

Ông Cha quật khởi, dẫu gian lao !

 

Thương ta nhiều nhất chỉ ta thôi

Chớ vịn vào ai, chớ cậy người

Nối chí Tiền Nhân mà đứng dậy

Mà đưa dân nước đến ngày vui

 

Hỡi người hào kiệt, hỡi toàn dân

Nòi giống cần anh, đất nước cần

Không thể yếu hèn quay mặt nữa

Càn khôn đã chuyển, phải canh tân!

 

Vì sông vì núi, hãy vùng lên

Chính nghĩa đang thiêu cháy ác quyền

Xiềng xích đang tan cùng bạo chúa

Nước chờ, dân đợi một giờ thiêng !

 

Ngày nào dân Việt được hồi sinh

Để bản trường ca được trữ tình

Mỗi chữ sẽ là trăm nốt nhạc

Hát cùng Nhà Việt đón bình minh ...

 

Ngô Minh Hằng

 

Cùng một tác giả Ngô Minh Hằng

 

 

 

Trở lại trang chánh