Việt Nam xuất khẩu 20.000 lao động sang Mỹ
Không
mấy lâu sau ngày Việt Nam gia nhập WTO, báo chí trong nước loan tin:
Việt Nam đang thương lượng với Hoa kỳ để tiến đến thoả hiệp chấp thuận cho
20.000 lao động sang Mỹ làm việc trong tương lai gần. Thông tin nói rơ, lúc nộp
đơn xin được tuyển dụng, đương sự phải nộp lệ phí cho công ty dịch vụ 15.000
đôla. Thông cáo c̣n thêm những chi tiết như: phải có tŕnh độ Anh ngữ; lương
tháng 5.000 đôla; công việc như hái quả, thu hoạch rau cải tại các nông trại ở
California hoặc làm phu chuyển tải tại các bến cảng San Francisco, Long Beach,
Los Angeles, San Diego, v.v.
Người nước ngoài đọc tin trên không khỏi cười mũi: “Lao động Việt Nam có giá hơn
kỹ sư Hoa kỳ!”.
Một tuần sau, thấy quảng cáo hơi lố, cơ quan kiểm soát thông tin báo chí bên nhà
cải chính: “Lương lao động phổ thông mỗi tháng 1.500 đôla. Mỗi hợp đồng có thể
kéo dài từ 3 đến 5 năm. Lệ phí không phải 15.000 đôla, mà chỉ có 5.000 đôla
thôi.”
Nhóm chữ “lao động phổ thông” chỉ người lao động ở Việt Nam đă có tŕnh độ tương
đương với tốt nghiệp trung học phổ thông (Bộ Giáo dục và Đào tạo Việt Nam xem
bằng này tương đương văn bằng Tú Tài II của Việt Nam Cộng hoà).
Tiếp thu tin tức do báo chí bên nhà đă loan, người Việt trong các cộng đồng tỵ
nạn ở nước ngoài tất nhiên có phản ứng khác nhau.
Phản ứng thứ nhất là lạc quan. Có đồng bào bảo: “Ừ! Phải cho một số đông đi ra
ngoài để thấy thế nào là kinh tế thị trường, tự do báo chí ra sao, tự do dân chủ
phải thực hiện như thế nào, v.v. Chớ để mấy cán bộ lớn đi về ngậm câm cái miệng.
Chẳng khen chuyện tốt mà cũng không t́m được cái xấu đă thấy ở Hoa kỳ!”. Người
lạc quan cho rằng số đông lao động được xuất khẩu là những hạt nhân “dân chủ” sẽ
nẩy mầm trên các mănh “đất Việt mới” do nhóm sinh viên con của đảng viên đă du
học ở Mỹ trước đây trở về khai hoang. Chuyện đó sẽ thành trong vài năm hoặc vài
thập niên nữa thôi. Bấy giờ Cộng sản Việt Nam sẽ tự diệt tự vong như ở Liên xô.
Phản ứng thứ hai là b́nh chân như vại. Có số người phát biểu: “Thà rằng Hoa kỳ
nhập cảng 20.000 lao động Việt Nam trong ṿng luật lệ c̣n hơn để cho cả trăm
ngàn dân láng giềng vượt biên giới hằng năm sang nằm vạ. Chắc chắn các chủ ông
da trắng sẽ hài ḷng v́ người làm thuê từ Việt Nam sang là những người lao động
siêng năng, cần cù, chịu cực đă không thua người nước ngoài nào khác, mà có khi
c̣n sáng tạo hơn trong công việc được giao phó. Những chủ ông Mỹ trắng sẽ vin
vào bằng chứng người Việt Nam tỵ nạn đă thành công như thế nào, trong ṿng 30
năm nay”.
Phản ứng thứ ba là nghi ngờ, lo ngại. Những đồng bào này lo ngại không phải cho
chính bản thân họ, hay cho cộng đồng Việt Nam. Mà cho cả nước này, quê hương thứ
hai của người tỵ nạn công sản. Nếu phân tích kỹ những mối nghi ngờ, chúng ta sẽ
hiểu tại sao đồng bào trong các cộng đồng tỵ nạn khắp thế giới lo ngại.
Một. Tại sao vừa được nhận vào WTO, Chính phủ Việt Nam liền đề xuất việc xuất
khẩu lao động sang Hoa Kỳ? Tại sao Việt Nam không đề nghị với Pháp, với Đức, với
Úc hay với Nga, với Brazil, hay Argentina? Các nước tư bản này đă lập bang giao
từ sau khi Cộng sản Bắc Việt nuốt chửng Miền Nam. Việt Nam và Hoa Kỳ chỉ mới lập
bang và trao đổi cấp đại sứ trong ṿng chưa được chục năm. Trong lúc đó, Việt
Nam đă được Pháp nh́n nhận ngay từ 1976, nghĩa là đă hơn 30 năm rồi. Có phải v́
ở Hoa Kỳ, số người Việt tỵ nạn cộng sản Việt Nam tṛm trèm một triệu? Có phải v́
ở Mỹ các cộng đồng người Việt chưa được thật sự tổ chức? thiếu đoàn kết? tuyên
truyền chưa được sâu rộng với dân địa phương? Nghĩa là người Việt tỵ nạn cộng
sản Việt Nam chưa thật sự được tổ chức thành một cộng đồng dân tộc đồng nhất,
cũng như dân Hungaria, hay Poland đă đến Hoa kỳ tỵ nạn cộng sản Liên xô từ những
năm 1948-1950?
Điểm phải t́m hiểu là tại sao Cộng sản Việt Nam nhắm vào Mỹ. Và xúc tiến liền
sau khi vào WTO.
Hai. Con số 20.000 lao động Việt Nam sang Hoa Kỳ sẽ làm các việc lao động giản
đơn. Ở đây, cần phải t́m hiểu “giản đơn” như thế nào. Thông cáo liệt ra điều
kiện: “Ứng viên phải thông thạo Anh ngữ”. Nếu thật sự là một lao động giản đơn
như đi hái nho, cam, chanh, quít, táo, mơ, mận, dâu, v.v., hoặc trồng ớt bị, cà
chua, rau cải, cũng như những người Mễ (Mexico) trước đây đă đến vùng thung lũng
San Joaquin làm lao động chân tay, th́ đâu cần phải có tŕnh độ Anh ngữ. Theo
cách luận như thế th́ 20.000 lao động Việt Nam sang Hoa kỳ ít nhất ba phần tư
(¾) có tŕnh độ Anh ngữ cấp trung học phổ thông và một phần tư (¼) có tŕnh độ
Anh ngữ cấp đại học.
Cũng theo giả thiết này, th́ con số 20.000 lao động giản đơn đó lấy ở đâu ra?
Nếu không phải từ trường học? Độc giả thừa hiểu trường học ở Việt Nam ngày nay-
bắt đầu từ trung học lên đến đại học— đều có Đảng đoàn và Đoàn thanh niên Cộng
sản kiểm soát từng học sinh, từng sinh viên. Thành viên của hai tổ chức này đều
được dạy câu kinh nhật tụng của Hồ Chí Minh: “Đâu cần thanh niên có, đâu khó có
thanh niên!”. Như vậy, 20.000 lao động Việt Nam sẽ xuất khẩu sang Hoa Kỳ trong
tương lai nếu không là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam th́ cũng là đoàn viên
Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Căn cứ theo nguyên tắc tổ chức Đảng, đảng
viên cấp chi bộ (xă, cơ xưởng, công trường) phải có tŕnh độ trung học phổ
thông; cán bộ cấp huyện, tŕnh độ đại học. Như thế, với một lực lượng lao động
gồm có 15.000 đảng viên tŕnh độ chi bộ xă, và 5.000 đảng viên tŕnh độ huyện
ủy, Mặt trận Tổ quốc Thống nhất sẽ thiết đặt được một “Trung ương Cục” hải ngoại
ngay tại tiểu bang California này. Vậy, liệu các cộng đồng Việt Nam chống cộng
sản hiện ở nước ngoài có đủ sức tổ chức và huấn luyện các thành viên của ḿnh
đặng đối phó với những âm mưu của Đảng Cộng sản Việt Nam, một khi họ đă đặt chân
và có chỗ đứng vững như người tỵ nạn trên đất tự do hay chưa? Diễn tiến từ năm
1975 cho đến ngày nay cho thấy cộng đồng tỵ nạn cộng sản Việt Nam ở nước ngoài
chưa tổ chức được một lực lượng hùng hậu ở tầm vóc một vài vạn người trên một
quốc gia tự do, như ở Hoa Kỳ, Canada, Úc, hay Pháp. Nghĩa là gần bằng con số mà
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ đưa sang. Hiện nay, chúng ta chỉ biết ở phương trời
này hoặc ở góc biển kia có lẻ tẻ vài ba nhóm. Bài học thời Mùa Thu năm 1945 đă
cho thấy việc từng nhóm kháng chiến chống Pháp vẫn c̣n sờ sờ trước mắt. Sư đoàn
1 đến Sư đoàn 4, Thanh niên Tiền phong tổ chức riêng ở từng Tỉnh, các lực lượng
du kích vũ trang và bán vũ trang trong làng, xă. . . tất cả đều bị Cộng sản Miền
Bắc triệt hạ, từng nhóm một, cho đến ngày Trung ương Cục Miền Nam hoàn toàn
khống chế chiến trường ở cực Nam đất nước.
Ba. Về lệ phí phải nộp cho tổ chức dịch vụ tuyển dụng lao động đi Hoa kỳ. Cho dù
cơ quan kiểm soát truyền thông của Đảng đính chính lệ phí chỉ c̣n 5.000 đôla,
thử hỏi người dân lao động nào ở Việt Nam có đủ số tiền đó? Cầm chắc là trong số
15.000 người lao động giản đơn sẽ không có một người nào đă bỏ đồng ruộng ra
thành phố lớn t́m cách sinh sống sau khi chính phủ thu hồi lại đất đai. Như vậy,
các Tỉnh ủy chỉ cần dựa theo chỉ tiêu do Ban Thường trực Trung ương Đảng phân
phối, mà ra lệnh cho các Hiệu trưởng đại học và trung học chuyên nghiệp hay phổ
thông lập ra danh sách, dựa trên tiêu chuẩn của Ban Thường trực Tỉnh ủy đă lập.
Mọi người sẽ không mấy ngạc nhiên khi thấy trên danh sách của tỉnh toàn là con
trai, con gái của những Trưởng Ban, Pḥng, Ngành, Sở trực thuộc Tỉnh ủy. Cùng
lắm là có một vài người lọt khỏi sự lọc lừa này, bởi chúng thuộc cấp vai vế
trong Chi bộ hay Đoàn Thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh của Trường.
Ở đây, xin độc giả b́nh tĩnh nhận xét về tŕnh độ của lực lượng này. Cứ thử so
sánh những phần tử lao động sẽ được xuất khẩu với những phần tử trong các đợt
vượt biên đến bờ biển Malaysia, Thailand, hay Indonesia vào những năm 1978-80.
Tuy không một ai biết rơ phần đông thanh niên vượt biên đă có tŕnh độ học vấn
như thế nào. Nhưng phải nói là tŕnh độ của những người này không đồng đều. Dù
vậy, sau một thời gian, họ đă thích ứng với xă hội và sinh hoạt tại các quốc gia
đă nhận họ.
Trong trường hợp của nhóm lao động Cộng sản Việt Nam xuất khẩu, tŕnh độ học vấn
có thể xem là đă hoàn chỉnh ở cấp trung học và đại học. Chuyện họ hoà đồng nhanh
hay chậm vào xă hội ở Hoa kỳ tùy thuộc nhiều yếu tố. Căn bản nhất là tổ chức của
họ có chương tŕnh sinh hoạt như thế nào, để không vi phạm luật di trú, luật lao
động, và nhất là sự an ninh của Hoa Kỳ trên lănh thổ này. Nhưng chắc chắn việc
họ nhập vào xă hội trên đất Mỹ sẽ dễ dàng và rất lẹ. Ai nghi ngờ ở điểm này, hăy
đến các trường đại học của Mỹ hiện có sinh viên Việt Nam đang học, như ở
California, thử để mắt xem Fullerton State University (U.)., Long Beach State
U., San Francisco State U., San Jose State U., hay U.C. Irvine, U.C. Davis. U.C.
San Francisco, v.v... Ở Texas, hẳn độc giả chưa quên vụ sinh viên Cộng sản treo
cờ đỏ và cấm treo cờ vàng ở Đại học Arlington. Tại U. of Houston-Clear Lake,
Texas, cờ đỏ cũng được treo tại trung tâm sinh hoạt của sinh viên quốc tế. Gần
đây, vùng San Jose đă một thời là nơi đấu trí sôi nổi giữa cộng đồng đồng bào tỵ
nạn với Ban Quản trị của Đại học. Nối liền các sự kiện đó lại, th́ rơ là kế
hoạch của Mặt trận Tổ quốc muốn “thử sức” chúng ta trước khi Đảng Cộng sản tung
ra một lực lượng hùng hậu hơn.
Cũng nên nhớ, khi lực lượng 5.000 lao động với tŕnh độ đại học có mặt tại đây
th́ không một ai có thể ngăn cấm họ ghi tên vào, trước nhất, các trường đại học
cộng đồng. Kế đó, sau khi đă tích lũy được trên dưới 60-75 tín chỉ với trung
b́nh điểm GPA = 4.00 “strait,” họ sẽ xin chuyển vào các California State
University hoặc các University of California. Điều chúng ta cần lưu ư là giáo sư
ở đại học phần đông là những người thật “conservative.” Học tṛ của họ giỏi,
siêng, cần mẫn. Họ giúp tận t́nh, bất phân sinh viên là cực tả hay cực hữu. Mọi
người hẳn c̣n nhớ lời tuyên bố của ông Phó Viện trưởng Đại học ở Arlington,
Texas, khi đồng bào biểu t́nh phản đối việc sinh viên cộng sản treo cờ đỏ trong
trường này.
Mao Trạch Đông đă từng tuyên bố: “Nếu Trung quốc muốn có 500 chuyên viên thật
giỏi, th́ chỉ cần gởi qua Mỹ 5.000. Nếu trong 5.000 đó chỉ có 50 người quay về
Trung quốc, th́ gởi 50 ngàn”. Ở đây, chúng tôi không bàn đến chuyện những lao
động Việt Nam được xuất khẩu sang đây, học xong rồi quay về hay không. Chỉ xin
bàn đến khía cạnh khác.
Trong số 5.000 lao động đă có tŕnh độ đại học đó, chắc chắn có ít nhất 50-60
người thật ưu tú, không thua ǵ so với con em của chúng ta. Với con số khiêm
nhượng này, sau khi đỗ đạt bằng M.B.A., Ph.D., và cả M.D. nữa, Mặt trận Tổ quốc
của Đảng Cộng sản Việt Nam đủ sức làm mưa làm gió trong cộng đồng tỵ nạn của
chúng ta. Họ sẽ làm ǵ đến đổi chúng ta phải đắn đo? Lo ngại? Xin để vài giây
cho độc giả suy nghĩ. Chúng tôi sẽ bàn tiếp bên dưới đây. Giờ, xin chuyển sang
đề mục thứ tư.
Bốn. Như vừa đề cập ở trên, chẳng có cá nhân nào có đủ 5.000 đôla một lúc để nộp
khoản lệ phí dịch vụ. Ngân quỹ đài thọ phần đó sẽ do Đảng Cộng sản Việt Nam chấp
thuận theo đề nghị của Mặt trận Tổ quốc Thống nhất Việt Nam.
Ở đây, người viết xin mở dấu ngoặc. Trước hết cần t́m hiểu ban tham mưu của Mặt
trận Tổ quốc Việt Nam hiện nay. Trong Ban chấp hành Trung ương Mặt trận Tổ quốc
hiện nay có nhiều nhân vật xưa là nguyên thủ trong Ban Khoa giáo Trung ương Đảng
(gồm Tuyên huấn Giáo dục Truyền thông). Mấy năm gần đây, Mặt trận Tổ quốc của
Đảng bỏ ṿi sang lĩnh vực các đại học tư trong nước. V́ sau một thời gian thí
nghiệm, Đảng đă thấy các Trường Đại học bán công, Đại học dân lập, Đại học mở,
v.v., không làm được việc ǵ cả. Những cơ sở này thực chất là sản phẩm của các
Thành ủy và Tỉnh ủy lập ra để hốt bạc của số lượng sinh viên không trúng tuyển
vào đại học. Tạm gọi những sinh viên này là “sinh viên không lao động”.
Xă hội Việt Nam đă chuyển ḿnh từ sau thời “Đổi Mới” sang sinh hoạt “kinh tế thị
trường” rồi thêm bước nữa, vào WTO. Cho nên thay v́ để con số “sinh viên không
lao động” này sống trong cơn dầu sôi lửa bỏng với những tranh đấu, đ́nh công
liên tục của công nhân, những cuộc biểu t́nh của nông dân mất ruộng, và nhất là
của phong trào đấu tranh dân chủ lan rộng ra đến nước ngoài - Đảng quyết định
xuất khẩu số “sinh viên không lao động” đó sang Mỹ. Một công, đạt hai ba bốn
việc! Trước hết, không phải lo chuyện sinh viên sẽ nhập với lao động xuống đường
như Đảng đă từng xúi hồi thời chiến tranh. Thứ hai không phải tốn gạo nuôi cơm
lực lượng “trí thức” (nửa mùa) này mà chẳng có kết quả thiết thực. Thứ ba, điểm
căn bản, là đáp ứng đúng nguyện vọng của “nhân dân.” Sinh viên muốn học, có ư
hướng ngoại. Vậy, cứ cho chúng đi.
Để cho lực lượng “sinh viên không lao động” đi tự do, Đảng đâu có lợi. Tất
nhiên, ứng cử viên muốn được nhận phải chấp thuận một số điều kiện do các Ban,
Ngành, Sở, từ Trung ương đến Tỉnh, Thành phố lập ra.
Song song với quyết định của Bộ Chính trị về việc xuất khẩu lao động, chúng ta
được biết thêm mấy việc, liên quan đến chuyện sinh viên không lao động được cải
biến thành lao động xuất khẩu. Trước hết là việc Chánh phủ cho thành lập cái gọi
là Hội các Trường Đại học tư Việt Nam (họ dịch là Association of Non-Public
Universities). Và Hội trưởng không ai khác hơn là nguyên Bộ trưởng Giáo dục và
Đào tạo Trần Hồng Quân — đương nhiệm Phó Chủ tịch Thường trực của Mặt trận Tổ
quốc Thống nhất Việt Nam. Ở cương vị này, nguyên Bộ trưởng Giáo dục-Đào tạo sẽ
móc nối dễ dàng với các đại học Hoa kỳ. Và các Đại học Hoa kỳ, nhất là những Đại
học như Harvard, MIT, Princeton, v.v., th́ nhanh chân lắm! Công việc thu xếp cho
5.000 lao động có tŕnh độ đại học tất nhiên sẽ không khó đối với Mặt trận Tổ
quốc Việt Nam.
Độc giả cần ghi thêm điểm này. Cựu Bộ trưởng Giáo dục-Đào tạo Nguyễn Minh Hiển
hiện đang sống ở Anh quốc. Với hai cán bộ Trung ương ủy viên, một ở trong nước,
một ở hải ngoại, Mặt trận Tổ quốc Thống nhất Việt Nam sẽ điều động lực lượng
20.000 lao động trí thức cộng sản để tạo nước cờ khó cho cộng đồng của chúng ta.
Trong số 20.000 lao động sẽ được xuất khẩu sang Mỹ, Bộ Chính trị Đảng đâu bỏ cơ
hội gởi qua những chuyên viên: chuyên viên tổ chức, chuyên viên xách động,
chuyên viên khủng bố. Và chẳng bao giờ thiếu, chuyên viên tuyên truyền và,
chuyên viên kinh tài.
Về tổ chức, chắc chắn văn pḥng Lănh sự Việt Nam ở San Francisco sẽ được tăng
cường với những phần tử giỏi về ngoại ngữ cũng như về tổ chức, sành sỏi luật lao
động, luật thương mại và bang giao quốc tế. Những phần tử này tất nhiên sẽ liên
lạc và bắt tay ngay với những phần tử giống như “cán bộ 304” mà mọi người kẹt
lại sau ngày Miền Nam mất đều thấy hiện đang sống tại Hoa kỳ.
Công tác xách động là nhiệm vụ hàng đầu Lenin đề ra cho đảng viên Cộng sản. Môi
trường dễ bị tiêm nhiễm là đại học. Người dễ bị lôi cuốn là giáo sư đại học. Dân
dễ bị xách động là phu, người lao động chân tay, và người thất nghiệp, vô gia
cư. Tuy nhiên, ngay trong thời gian c̣n bỡ ngỡ khi đến chân trời mới, lực lượng
20.000 lao động này chưa dám giở tṛ. Nhưng họ sẽ lưu tâm và học hỏi ở cộng đồng
tỵ nạn của chúng những khi có việc phải biểu dương ư chí và sức mạnh.
Về khủng bố, chúng ta không quên những chuyện giết chóc của Cộng sản Việt Nam
trong lúc chiến tranh như pháo vào trường Tiểu học Cai Lậy. Xúi sinh viên đại
học xuống đường biểu t́nh chống Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu. Và chắc chắn người Mỹ không quên đặc công cộng sản đánh phá Toà Đại sứ
Hoa kỳ ở đường Hàm Nghi, chung cư Brink trên đường Hai Bà Trưng, sau Quốc Hội,
v.v. Cũng chẳng ai quên được việc Ban ám sát công tác thành Sài G̣n bắn các kư
giả báo ở Sài G̣n vào những năm cuối thập niên 40. Hay ném lựu đạn trong rạp hát
bóng ở tỉnh vào những năm đầu kháng chiến chống Pháp tại Miền Nam. Trên xứ tự do
này, lập lại các tṛ giết người, khủng bố tinh thần dân Mỹ, đối với người cộng
sản Việt Nam rất quá dễ. Nhất là việc mua những “đồ chơi” sát nhân đó không khó.
Súng, lựu đạn, chất nổ bán lậu, thiếu ǵ ở đất nước này.Với “nghiệp” và “tư
chất” thông minh phá hoại sẵn có, cộng sản Việt Nam có thể làm thầy cho các tay
khủng bố hiện sống trên đất Mỹ, luôn luôn chực và sẵn sàng hành động chống Hoa
kỳ. Cũng nên nhớ lănh tụ cộng sản Việt Nam đă học được nghề này tại Trường Đại
học Cộng sản Lao động Phương Đông (University of the Toilers of The East) từ
thuở xa xưa tại Moscow.
Về công tác tuyên truyền, mọi người đă thấy qua việc sinh viên cộng sản Việt Nam
treo cờ đỏ ở Đại học Arlington, Texas. Chỉ mới gởi đi có mấy que đến Texas, mà
Mặt Trận Tổ quốc Thống nhứt của Đảng đă thành công trong việc chỉ thị những con
thiêu thân trẻ đánh lên tiếng thùng. Nhóng thử phản ứng của người tỵ nạn. Vậy,
khi lực lượng 5.000 cán bộ cấp huyện ủy hiện diện trên đất California này, mọi
việc sẽ xảy ra như thế nào? Cộng đồng chúng ta đă có kế hoạch đối phó chưa khi
họ tấn công vào lĩnh vực cờ vàng? Cần nhớ 20.000 quân tương đương với mấy sư
đoàn?
Một trong những mặt tuyên truyền mà chắc nhiều người trong chúng ta đă nghĩ,
nhưng chưa có quyết định cụ thể. Đó là vấn đề báo chí. Phải thẳng thắng nh́n lại
làng báo của người Việt tỵ nạn. Cộng đồng tỵ nạn thật sự chưa có một cơ quan
ngôn luận phản ảnh tiếng nói quyết tâm của chúng ta. Báo chí Việt ngữ hiện nay
vẫn phải sống với quảng cáo. Đồng bào tỵ nạn rất ít người chịu mua báo đọc. Chỉ
thích xem báo cho không. Độc giả có dịp, cứ đến những thành phố có đông người tỵ
nạn, để mắt xem sẽ nhận ra ngay sự kiện này. Điểm yếu của chúng ta: thiếu tiền.
Không tiền, nói chẳng ai nghe. Có tiền, nói quưnh nói quáng, người theo ́ xèo!
Nếu Bộ Chính trị chỉ thị cho Ban kinh tài hiện có mặt tại Orange County này đứng
ra lập một tờ báo Việt. Kư giả tờ báo của họ cũng có lương bổng và hưởng đầy đủ
quyền lợi như những người làm việc cho Los Angeles Times, Orange County
Register, v.v. Họ sẽ viết tiếng Việt. Rồi họ sẽ tự do bóp méo sự thật. Chuyện
trắng, họ bảo đen. Và báo sẽ biếu không. Cộng đồng chống cộng chúng ta sẽ phản
ứng thế nào?
Về mặt sinh hoạt văn hoá, sách do người Việt tỵ nạn cộng sản sáng tác dần dần
giảm. Bởi số độc giả ngày càng ít đi. V́ thế hệ thứ hai chẳng màng, không thiết
tha. Những nhà sách, theo đó cũng thu hẹp, rồi dẹp luôn. Độc giả có đến Dallas
mới thấy t́nh trạng này. Cả một thành phố lớn của Texas chẳng có một hiệu sách
Việt, chưa nói đến có và được tổ chức đàng hoàng. Thêm thông tin khác. Hiện
thời, trong các sách dạy Tập đọc tiếng Việt cho trẻ lớp 1, lớp 2, - sách nhập từ
Việt Nam bày bán ở các hiệu sách tại vùng Nam California, chúng tôi bắt gặp
những bài tập đọc thơ “Nhớ Bác,” ca tụng “bộ đội,” v.v... Cuối sách thường có
bài đọc về “Bác” Hồ! Chúng ta nghĩ ǵ về việc này?
Từ những suy nghĩ về văn hoá, chúng tôi liên tưởng đến câu chuyện vừa bỏ lửng
trên đây. Chuyện của 50-60 sinh viên lao động cộng sản xuất khẩu sang Mỹ đỗ đạt,
thành công trong học vấn và chuyên môn.
Xin nêu giả thiết. Họ sẽ có khoảng 10-15 người đỗ M.B.A., thật giỏi. Được các
công ty Hoa kỳ tại Los Angeles hay San Francisco phỏng vấn và tuyển dụng ngay
với số lương trên 100 ngàn đôla/năm. Làm việc với Mỹ được một hai năm để học
kinh nghiệm, họ đứng ra thành lập những nhóm broker, corporate buiders,
financial group, v.v. Với số vốn do việc Đảng “rửa tiền” ở Hoa kỳ, họ sẽ đánh
bạt những tổ chức kinh doanh, xây cất, đầu tư của người tỵ nạn, có vốn rất hạn
hẹp. Chúng ta đă có kế hoạch ǵ để đối phó?
Cũng theo giả thiết này, họ sẽ có 10-15 bác sĩ chuyên khoa. Từng là bác sĩ nội
trú của Đại học Stanford, UCLA, Harvard, Chicago, hay tại các bệnh viện nổi
tiếng nhất ở Hoa kỳ, v.v. Ngay sau khi tốt nghiệp, được chỉ thị của từ bên nhà,
họ đứng ra thành lập nhiều nhóm y sĩ chuyên khoa tại một khu vực đông người
Việt. Họ liên kết với các bệnh viện lớn trong vùng. Cơ sở của họ do Ban kinh tài
tại chỗ lo. Được trang bị sẵn với máy móc thật tối tân, và mới nhất. Kinh
nghiệm, trang bị, và tuổi tác của họ hấp dẫn các bệnh viện. Công việc làm ăn có
sự hỗ trợ của đồng chí, dưới sự điều động của Mặt trận Tổ quốc từ bên nhà. Họ có
tương lai bảo đảm rơ rệt. Tuy không làm giàu bằng các bác sĩ y khoa, nha khoa,
dược khoa như con em của đồng bào tỵ nạn hiện nay, nhưng đời sống cá nhân cũng
như của gia đ́nh họ được Đảng quán xuyến từ A đến Z.
Trong khi đó các bác sĩ, nha sĩ, dược sư con em của chúng ta hành nghề lẻ tẻ.
Mỗi người thu hẹp với một số bệnh nhân chẳng tới số ngàn. Trái lại nhóm chuyên
viên của cộng sản sinh hoạt trong tập thể đồng nhất. Chỗ hành nghề của họ được
trang bị đến mức hiện đại cao hơn hết. Vậy, thử hỏi t́nh trạng một người một chợ
như hiện nay sẽ tồn tại được măi chăng? Quy luật tư bản lớn nuốt tư bản nhỏ ở
Hoa kỳ đă cho thấy sự kiện đó không sống lâu.
C̣n điểm này cần nói rơ. Trước khi đi, các “sinh viên không lao động” đă qua
những lớp. Học thành thuộc “tư tưởng Hồ Chí Minh” đúng theo chỉ thị của Thủ
Tướng Nguyễn Tấn Dũng mới ra lệnh gần đây để trở thành lao động xuất khẩu. Họ đă
tâm đắc điều đó, rằng đúng. Ít ra, so với những ngày sống lận đận ở quê nhà sau
khi bị đánh hỏng ở các cuộc thi tuyển vào đại học. Bây giờ, trên vùng đất tự do
này, trái táo Fuji, quả cam Sunkist, chùm nho xanh không hột, v.v., là những món
họ chẳng bao giờ dám mơ, nghĩ đến, khi c̣n ở quê nghèo. Hiện tại, sau thời gian
học hành, lao động nhọc nhằn, họ đă đỗ đạt, thành danh, những thứ đó thuộc tầm
tay họ. Cuộc sống trong một apartment —họ chẳng phải mướn v́ đó là tài nguyên
của Đảng ở Hoa kỳ, do Ban Kinh tài quản lư— hơn hẳn cảnh ở bó rọ trong cư xá
sinh viên nội trú của Đại học Bách khoa Sàig̣n hoặc Đại học Dân lập Đà Nẵng hay
Đại học Sư phạm II Hà Nội. Cái vượt hẳn trí tưởng tượng của họ là tự ḿnh lái
được chiếc xe hơi vừa mua được do tiền dành dụm gởi trong Bank of America.
Dù vậy, người lao động cộng sản Việt Nam được xuất khẩu qua Hoa kỳ vẫn mang
nhiều ưu tư.
Thứ nhất, ḿnh vẫn là con cờ của Đảng. Mỗi nước đi đều do Ban Thường trực Trung
ương Cục hải ngoại tại San Francisco tính trước.
Thứ hai, manh danh là một cá nhân sống ở xứ tự do nhưng ḿnh chẳng tự hành sử
được chút quyền cơ bản đó của con người. Mọi xê dịch khỏi California đều phải
xin phép trước, dù rằng đi ra khỏi ranh giới của tiểu bang này, nhân viên biên
pḥng Hoa kỳ chẳng đ̣i hỏi giấy phép đi đường, làm phiền.
Thứ ba, trong khoảng thời gian kư hợp đồng làm việc, sống hoà ḿnh với người
Việt nói chung, mỗi cá nhân không thể tránh khỏi vướng mắc t́nh cảm. Giữa họ với
nhau. Hay với các phần tử trong những cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Đảng
Cộng sản Việt Nam sẽ cấm những kết hợp lứa đôi nếu đảng viên tự chọn người hôn
phối có lư lịch chống Đảng?
Thứ tư, cùn lư người lao động cộng sản Việt Nam sẽ xoá bỏ hợp đồng, nộp hồ sơ
xin làm dân thường trú. Liệu Đảng ngăn cản được việc họ xin đổi t́nh trạng di
dân lao động hợp đồng thành thường trú nhân (permanent resident) không? Và nếu
mộng trở thành công dân mang hai quốc tịch chẳng được, chuyện ǵ sẽ xảy ra cho
người lao động đó?
Xưa kia, Hồ Chí Minh dịch Lịch sử Đảng Cộng sản Bolchevik với mục đích để đảng
viên của ông đọc, học thuộc ḷng. Người lao động xuất khẩu Việt Nam biết. Ra
ngoài đường lối của Đảng chỉ, có một đường. Cũng như Trosky sau khi lập Đệ Tứ
Quốc tế Cộng sản, phải trốn Stalin. Song không sống lâu được với ông trùm đỏ
khát máu này. Dù Mexico xa Moscow, với Đại Tây Dương cách trở, Trostky vẫn chết
theo chỉ thị của Stalin. Cũng như cựu Đại sứ Cộng sản Đinh Bá Thi, chết cả nhà
trên chiếc Citroën ở đoạn đường vắng vẻ tại Rừng Lá. Cũng như Thứ trưởng Bộ Giáo
dục-Đào tạo Lê Vũ Hùng chết gục tại bàn viết ở Bộ, chỉ v́ ông muốn chỉnh đốn
theo luật tài trợ quốc tế việc in sách giáo khoa cấp trung học do Ngân hàng Phát
triển Á Châu cho vay.
Thủ đoạn ám hại của cộng sản Việt Nam có muôn vạn h́nh. Suốt 30 năm gọi là đấu
tranh “cách mạng,” Đảng cộng sản Việt Nam đă từng thanh trừng v́ quyền lợi, v́
ganh ghét trong nội bộ. Đảng đă từng giết biết bao nhiêu triệu dân lành được họ
liệt cho tội danh “phản động,” “phản cách mạng,” “ngụy quân, ngụy quyền,” v.v.
Từ sau ngày Hiệp định Genève có hiệu lực cho đến 30/04/1975, rất nhiều bằng
chứng hiển hiện xác minh tội đồ đó. Nhưng thế giới tự do vẫn cố t́nh ngảnh mặt
bởi chỉ nhằm vào thâu lợi nhuận. Chỉ khi nào sự kiện xảy ra tại đây, trên đất
Hoa kỳ tự do này, ngay trong rạp hát bóng, trong những tŕnh diễn nhạc kịch,
trong các shopping malls, v.v..., chừng đó, mọi người mới bắt đầu nghĩ cách đối
phó. Đến lúc đó, có muộn chăng?
Khi một lực lượng bán quân sự, tự vơ trang hiện diện ở California này? Độc giả
có tưởng tượng cảnh hổn loạn như thế nào, cùng trong một ngày tại tất cả các
shopping malls, hay rạp hát bóng từ San Francisco xuống đến San Diego đều có
tiếng nổ? Chẳng lẽ cảnh mọi kiều dân Nhật đang sống tại Hoa kỳ bị dồn vào các
trại tập trung như sau ngày Pearl Harbor bị không quân Nhật Hoàng tấn công lại
tái diễn?
Chuyện ǵ sẽ xảy ra trong những trại tập trung đó khi mà người tỵ nạn cộng sản
sống chung với những lao động cộng sản xuất khẩu qua Hoa kỳ? Có ai dự trù biện
pháp để ngăn chặn những rối ren, những thanh toán, cướp bóc, hăm hiếp trong các
trại tập trung đó không? Lịch sử đau thương, đầy máu và nước mắt của những trại
tỵ nạn trên bờ biển Song Khla, đảo Bidong, đảo Galang, trại chuyển tiếp Kampung
Rambutan ở Jakarta, Nam Dương, vẫn c̣n rành rành ra đó. Không lẽ có người muốn
nh́n lại những vết thương xă hội này trong khi chương tŕnh cứu trợ tỵ nạn cộng
sản bằng đường biển đă khép kín cửa từ lâu rồi? Hay ai đó muốn thực hiện một
cuốn phim đặng tranh giải Oscar?
Xin chia sẻ vài cảm nghĩ cùng độc giả.
(Tác giả ẩn danh - Internet)