Forget Me Not

Trời chiều nay lành lạnh, không khí mát lạnh tuyệt vời của Đà Lạt dấu yêu. Vân và cậu đi tản bộ trên con đường vòng Lâm viên. Hôm nay cậu mặc bộ đồ treillis, màu áo trận, trông cậu thật oai hùng! Vân thích cậu mặc thế này hơn là đồng phục sinh viên sĩ quan. Đi bên cạnh cậu, Vân thấy mình thật bé nhỏ. Vân nghịch ngợm cho gót giày khơi nhẹ những lá thông vàng, đá văng xa xa... mùi lá thông khô ngai ngái đáng yêu làm sao! Vân nheo mũi, hít nhẹ mùi hương quen thuộc, nàng cúi xuống lượm một cọng thông trao cậu: "Cậu Tính ơi! Cậu hãy ngửi xem, mùi lá thông dễ yêu ghê chưa? Mai mốt cậu đi xa rồi. Cậu đâu được đi trên thảm lá thông, cậu đâu còn được ngửi mùi thơm quyến rũ này nữa. Phải không cậu?". Thật vậy, chỉ còn không đầy một tháng nữa là cậu ra đi, rời bỏ trường mẹ thân yêu, rời bỏ bạn bè cùng đồng cam cộng khổ. Qua bốn năm rèn luyện kiếm cung, cậu đang chờ ngày hạ sơn thực hiện ước mơ vẫy vùng ngang dọc, thỏa chí mộng làm trai. Cậu sẽ rời bỏ Đồi Bắc lao xao, rời bỏ khu vườn hoa thơ mộng và con đường vòng Lâm Viên kỷ niệm, con đường đã bao lần in dấu chân hai đứa. Vân chợt thấy buồn, nàng rơm rớm nước mắt: "Cậu đi rồi, bao gìờ cậu về thăm lại trường, thăm lại phố núi hở Cậu?" Cậu ngậm ngùi: "Làm sao Cậu biết được. Cậu chọn "bộ binh", trở ra Vùng Hai Chiến Thuật. Cuộc chiến càng ngày càng sôi động. Cậu đâu biết được ngày trở về." Chợt cậu choàng tay ôm nhẹ bờ vai Vân thì thầm: "Hứa với cậu, phải thường xuyên thư cho cậu nghe. Cậu sẽ viết cho em ngay khi cậu đến đơn vị." Vân thoáng rung động, kể từ lúc quen cậu đến nay, đây là lần đầu tiên cậu có cử chỉ thân thiện với Vân như vậy. Vân nói đùa: "Phải xem biểu hiện của cậu rồi mới tính... có nên trả lời thơ cậu hay không đây? ".

Tối hôm cậu ra trường, Vân theo Hà "cô cháu thật sự của cậu" vào trường dự lễ truy điệu. Đêm tối, trời lộng gió, gió từ Lâm Viên kéo về, thỉnh thoảng gió rít từng cơn, lay động những hàng thông bao quanh khuôn viên trường làm Vân thấy rờn rợn. Lời cô xướng ngôn viên vang lên, âm thanh buồn thê thiết "Lúc bấy giờ trên cánh đồng chiêm Bắc Việt, hay trên rạch nước Đồng Nai... ." bài Chiêu Hồn cất lên ai oán, kế đó nhạc trỗi bài "Hồn Tử Sĩ". Vân nhắm mắt lại, cả một trang sử oai hùng của dân Việt diễn ra. Từ thời vua Hùng dựng nước cho đến ngày nay, đất nước Việt đã trải qua biết bao thăng trầm. Biết bao anh hùng tử sĩ đã đổ nhiều xương máu để giữ gìn và bảo vệ mảnh non sông gấm vóc này. Họ đã hy sinh thân mình, mang yên vui đến cho mọi người, không tiếc gì thân sống. Đêm nay, họ cùng về đây chứng giám, nhận lòng biết ơn sâu xa từ những đứa con yêu. Ngày mai đây, đoàn con yêu sẽ nối gót cha anh lên đường làm phận sự bảo vệ quê hương. Cầu xin các bậc tiền nhân, cầu xin hồn thiêng sông núi, giữ gìn, bảo vệ cho các anh bình yên... đối đầu với giặc ngoài chiến trường, vững tin vào chính nghĩa.

Sáng sớm hôm sau, ngày cậu chính thức ra trường. Vân và Hà cũng được mời tham dự đại lễ Mãn Khóa. Vũ Đình Trường hôm nay thật đông quan khách. Đa số là thân nhân và bạn bè các tân binh, ngoài ra còn có các đoàn thể, các hội đoàn, trường học... . trong thành phố, kể cả trường Vân cũng có đại diện trường đến tham dự. Mười tám phát súng đại bác được bắn lên, vang dội núi rừng. Buổi lễ được bắt đầu. Cả hội trường im phăng phắc khi Ban quân nhạc của trường trỗi lên bản Quốc Ca, rồi một phút mặc niệm anh hùng, chiến sĩ đã bỏ mình vì Tổ Quốc. Điều làm Vân thán phục nhất là được theo dõi các Sinh viên sĩ quan diễn hành, duyệt binh trong buổi lễ. Đội ngũ chinh tề, đẹp mắt. Ban quân nhạc với dàn kèn, trống, trình diễn thật điêu luyện, tuyệt vời. Những bản hùng ca, những khúc quân hành làm nức lòng người. Khi đại đội của cậu đi ngang qua khán đài, Vân dóng người lên, tìm kiếm trong đoàn quân hình dáng cậu nhưng "giữa chốn ba quân" chàng nào cũng giống nhau, Vân đành chào thua cuộc. Kết thúc diễn hành, các sinh viên sĩ quan biểu diễn những động tác thao diễn, bồng súng, dàn chào... thật ngoạn mục và rồi... quãng trường vang dội tiếng vỗ tay hoan hô khi đội diễn hành xếp thành hàng chữ VÕ BỊ QUỐC GIA VIỆT NAM thẳng tắp, đẹp như có một bàn tay khổng lồ dùng viết nắn nót những dòng chữ rắn rỏi đẹp mắt ngần ấy. Sau buổi diễn binh, sinh viên thủ khoa lên nhận cung tên, bắn đi bốn phương trời với niềm tin các con từ trường mẹ sẽ đi bốn phương tám hướng, thỏa chí mộng làm trai. Các anh sẽ mang tài sức mình phụng sự đất nước, giữ gìn, bảo vệ mảnh đất xinh đẹp mà cha ông đã truyền lại. Mọi người yên lặng. xúc động theo dõi giây phút thiêng liêng ấy, giây phút đưa người sinh viên sĩ quan chính thức bước vào đời quân ngũ. Cuộc đời đầy chông gai nhưng kiêu hùng, bất khuất. Cuộc đời đầy bất trắc, hiểm nguy nhưng rất đáng cho mọi người nể phục, tự hào. Vân chợt nghĩ đến những câu thơ trong Chinh Phụ Ngâm – Chàng từ đi vào nơi gió cát... . Vân sắt se buồn khi nghĩ đến ngày mai cậu sẽ ra đi. Vâng, cậu của Vân đang đi vào nơi gió cát ấy...

Tan buổi lễ, cậu vội vàng đến lễ đài gặp Vân, anh Lâm cũng đến ngay tìm Hà, hai chàng thong thả dẫn bọn Vân vào hội quán. Hội quán hôm nay thật đông người, các tiếp viên bận tíu tít. Để cho hai chàng lựa chọn thức ăn. Vân và Hà ngồi chống cằm, lơ đãng nhìn quanh mình mà cảm thấy buồn rượi. Mai này, làm gì Vân có dịp vào đây nhâm nhi bánh paté chaud, thưởng thức cái vị ngọt ngọt, chua chua của ly trà Lipton...? Ngồi đây, Vân còn được nhìn ra thung lũng xa xa ngoài kia, cả một lòng thung ngan ngát thông xanh, điểm trang cho quân trường nổi tiếng to lớn và xinh đẹp này. Cậu lên tiếng lôi Vân ra khỏi những suy nghĩ mông lung: "Vân phải nhớ tối nay đến tham dự dạ vũ nghe." Vân dùng dằng: "Đã nói là em không biết nhảy mà... " – "Không sao, cậu sẽ là sư phụ của em tối nay. Cậu muốn là người đầu tiên dìu em theo tiếng nhạc.” 

Tối đến, bọn Vân trang điểm cho nhau. Cả nửa tiếng đồng hồ tô tô, vẽ vẽ Hà lên tiếng tự hào: "Bảo đảm tối nay mi đẹp ác luôn, tha hồ cho ông cậu tau lác mắt." Vân cũng không kém, tự khen tài mình: "Đêm ni, ông Lâm không khen mi đẹp tao bỏ nghề trang điểm luôn". Hà cười vang: "Thôi đi o, mèo khen mèo dài đuôi. Nhanh chân lên không đến trễ chừ ." 

Quan khách tham gia vũ hội, đã được trường cho xe đón ở khu Hòa Bình. Tất cả mọi việc, họ đều tổ chức rất chu đáo, nhịp nhàng. Lên xe, theo đoàn người vào dự dạ tiệc, hai đứa thật hồi hộp, lúng túng, vì đây là lần đầu tiên được tham dự. Cậu và anh Lâm đã đứng chờ ở cổng. E ấp bên cậu, xúng xính trong chiếc robe mới, Vân theo cậu vào phòng hội. Đêm nay có thức ăn nhẹ, có champagne nổ lốp đốp reo vui. Ngồi bên cạnh cậu, trước buổi chia tay, Vân nghe lòng mình chùng xuống. Cậu thủ thỉ bên nàng, giọng cậu ấm áp ngọt ngào: "Hôm nay Vân đẹp lắm, em biết không? " Lòng Vân reo vui. Hạnh phúc bao quanh nàng. Cùng với niềm vui nàng vừa nhận được, ban nhạc bắt đầu chuyển sang điệu valse với bản: Dòng sông xanh, vài cặp dìu nhau ra sàn nhảy. Đợi đến khi ban nhạc chuyển sang điệu slow cậu mới kéo tay Vân đứng dậy: "Cậu ơi, em ngại quá... " Cậu trấn an: "Đừ ng sợ, có cậu đây mà." Những giây phút ngại ngần qua đi... Vân bước dễ dàng theo điệu nhạc, tay trong tay, nàng dựa đầu vào bộ ngực ấm áp của chàng. "Vân ơi, giờ sắp xa em, cậu mới thấy nuối tiếc, sao mình không dành nhiều thời gian cho em hơn." 

"Chỉ vậy là đủ rồi, em không muốn gặp cậu nhiều, để cậu đi rồi... làm em nhớ nhiều hơn". Buổi dạ vũ kéo dài đến gần nửa đêm, bọn Vân được anh Lâm và cậu đưa về. Đêm nay, nàng thấy mình thật hạnh phúc.

Cậu ở lại Đà Lạt thêm vài hôm, chào từ giã bà con bạn bè, viếng thăm vài thắng cảnh xa xa Đà Lạt mà cậu chưa có dịp đến. Sau đó, cậu thu dọn hành trang lên đường. Lá thư đầu tiên cậu viết cho Vân từ nhà cô cháu gái: 

"Em,

Anh đã về đến Đà Nẵng chiều nay. Nhớ em quá. Cho Anh bỏ cái chức "cậu" bất đắc dĩ này nghe em. Ở quê anh có một bài vè, trong đó có câu: "Cậu mậu cường... " Em có biết câu kế tiếp không? Bí mật, lúc nào gặp lại, anh sẽ nói cho nghe. Chừ , em đang làm gì nơi đó? Anh biết em đang bận nhiều với bài vở nhưng hãy bỏ một tí thời giờ để nhớ đến anh nha. Sáng mai, anh sẽ ra thăm mộ ba mẹ, anh sẽ nói với ba mẹ rằng: "Con đã gặp được người mà con thương yêu rồi ba mẹ ạ." Em có chịu làm dâu của ba mẹ anh không?

Thật nhớ em.

Anh." 

Thật vui khi nhận thư chàng... Vân chỉ viết vài dòng thư gởi lại: 

"Cậu ơi,

Cậu muốn xưng hô với em thế nào cũng được nhưng em chỉ muốn gọi Cậu là "cậu" thôi. Em vẫn chăm chỉ học và... không thèm nhớ cậu.

Em" 

Rồi thư đi từ lại, niềm thương nhớ được cậu trải dài trong những cánh thư, khi thì viết ở hậu cứ tiểu đoàn, lúc thì viết ở vùng hành quân, những lá thư cậu viết thật dài, gom biết bao mong nhớ, có những lúc thiếu giấy cậu phải dùng cả giấy bao thuốc lá để viết cho nàng. Đọc thư cậu Vân lại càng thương yêu hơn, hiểu nhiều hơn đời sống gian khổ của những người lính. Những tháng ngày hồn nhiên vô tư của nàng đã có thêm niềm âu lo, nhung nhớ. Vân thường xuyên theo dõi báo chí, đài phát thanh... Ngày xưa mở một tờ báo ra là Vân tìm trang văn nghệ, kịch trường đọc trước, còn bây giờ, chính những bản tin chiến sự mới làm Vân quan tâm, hồi hộp theo dõi. Đêm từng đêm theo dõi ánh hỏa châu rơi, nghe đại bác vọng về từ xa mà thương nhớ cậu. Ngày nào Đà Lạt của nàng thật bình yên, giờ cũng đã nhuộm màu chiến tranh. Ở những vùng ven, phía bên kia đã về vào ban tối, mang những lo âu, sợ hãi đến cho mọi nhà. Trong đêm tối âm thầm, nàng đã cầu nguyện, cầu nguyện cho đất nước hết chiến tranh, cầu cho cậu bình yên nơi vùng lửa đạn.

Trong lúc ở thành phố, Vân lo sợ khôn nguôi thì ở chiến trường cậu vẫn miệt mài tay súng, vẫn tin có một ngày mai tươi sáng... vẫn mơ ước có một gia đình ấm êm, hạnh phúc. "Cô bé ơi, kỳ về phép tới, anh sẽ về thưa với ba mẹ về chuyện chúng mình. Anh muốn chúng mình tổ chức đám cưới trước ngày em tốt nghiệp. Anh rất muốn những lúc từ chiến trường trở về, có em đón anh trong vòng tay ấm. Anh ích kỷ quá phải không em? Nhưng hiểu cho... bởi tại... thương em nhiều quá." 

Năm cuối bậc Trung học của Vân cũng đã qua đi. Sự gắng công đèn sách đã được đền bù. Vân đã lấy xong Tú Tài phần hai, rồi thi đậu vào sư phạm. Cậu hứa trở về thăm cũng có về được đâu? Vân hiểu vì sao cậu chậm trễ... và vẫn chờ đợi.  Rồi một hôm, Vân nhận điện tín do cô cháu cậu đánh vào: "Chị ra gấp. Cậu bị thương nặng. Cháu Điệp." Cầm điện tín trên tay, Vân lặng người lo sợ. Nàng xin phép ba mẹ rồi thu xếp ra Đà Nẵng ngay. Điệp ra đón Vân ở phi trường. Cô bé mếu máo: "Cậu mê man mấy ngày ni, em lo quá chị ơi" rồi hai chị em ôm nhau khóc. Điệp cho nàng biết: "Đơn vị báo cáo, cậu bị thương trong một trận đánh ở Quế Sơn. Hai bên đánh xáp lá cà, một quả lựu đạn nổ gần, tung cậu ra xa... rất may là chưa lấy mạng cậu. Người ta chở ngay vào Quân y viện Đà Nẵng. Khi Điệp và Đăng đến gặp cậu, cả người cậu băng đầy vải, chỉ khuôn mặt là tương đối lành lặn. Mấy hôm nay hai chị em thay phiên nhau vào với cậu, tụi em lo lắm mới đánh điện gọi chị." Đến bệnh viện, Vân đi nhanh đến phòng cậu, cậu vẫn mê man trên giường bịnh. Cầm tay cậu Vân nghẹn ngào: "Cậu ơi. Hãy tỉnh lại đi. Đừng làm em sợ.” Ngồi bên cạnh cậu, lo âu theo dõi... Những giọt nước từ bình nước biển nhỏ giọt đều đều... mỗi giọt, mỗi giọt... chuyền thêm sinh lực cho cậu, chuyền thêm nguồn sống cho người nàng yêu. Vân van vái Trời Phật giúp cậu tai qua, nạn khỏi. May mắn thay, đến ngày thứ tư là cậu tỉnh lại. Kể làm sao hết nỗi vui mừng của Vân, Cậu của Vân đã thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Cảm ơn Trời Phật đã nghe được lời khấn nguyện của Vân. Cám ơn các bác sĩ, y tá đã làm hết sức mình, kéo cậu từ Tử Môn Quan về cho Vân. Những ngày ở bịnh viện, Vân mới thấy rõ sinh mạng con người quý giá đến ngần nào! Mười ngày sau, cậu được xuất viện, về dưỡng bệnh ở nhà Điệp. Cậu đã đi lại được dù hơi khó khăn. Tội nghiệp cô bé Điệp, từ ngày cậu bịnh đã tất bật suốt ngày, tan sở là ghé chợ mua thực phẩm về nấu nướng, bồi dưỡng cho cậu mau hồi phục sức khỏe. Ba mẹ mất sớm, ba cậu cháu nương tựa vào nhau, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Lúc cậu chọn vào Võ Bị, biết con đường binh nghiệp nhiều gian truân, chị em Điệp vẫn không ngăn cản, để cậu thực hiện lý tưởng cuả mình, theo đuổi con đường mà cậu yêu thích.

Ở lại Đà Nẵng thêm vài hôm, Vân phải về Đà Lạt để đi học tiếp. Ngày chia tay, Vân ôm chặt cậu, nước mắt lăn dài "Cậu vào thưa với ba mẹ em đi. Em muốn được về gần bên cậu, săn sóc cậu. Em phập phồng lo sợ khi xa cậu." Cậu dịu dàng vuốt tóc Vân: "Nhưng Vân biết không? Anh có thể sẽ không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Trong lần bị thương này, anh đã mất đi một quả thận. Có thể anh sẽ không có con nữa đâu. Em có chấp nhận anh không? " Vân vội bịt miệng cậu: "Em không sợ, em chỉ muốn ở bên cậu, cậu đi đâu em theo đó." 

Một thời gian sau, cậu trở lại chiến trường, lại dũng cảm chiến đấu, đối đầu với giặc không ngại hiểm nguy, không hổ danh là một sĩ quan xuất thân từ trường Võ Bị. Sau những chiến thắng tới tấp của tiểu đoàn, cậu được lên lon, lại được phép về thăm Đà Lạt, xin ba mẹ Vân được cưới nàng, đám cưới được tổ chức thật đơn giản trong vòng thân thuộc họ hàng. Đêm tân hôn cô nàng bắt chồng trả lời câu kế tiếp của bài vè "Cậu mậu cường... " Cậu khúc khích trả lời: "Cậu mậu cường, rúc xuống giường... hết cậu". Đúng là "hết biết" ông cậu quá quắt này!.

Một năm sau, bé Khanh ra đời, cậu bé thật dễ thương, giống y như bố nó. Vừa hành quân trở về, nghe tin vợ đã sanh. Tính lái xe như bay về gặp vợ con. Ôm chặt Vân trong vòng tay, cậu rối rít: "Cám ơn Trời Phật đã cho mẹ tròn con vuông. Cám ơn em đã cho anh một chú lính con, bụ bẫm đẹp trai... đẹp trai như anh vậy." Vân đùa với chồng: "Bây giờ cậu đã hết lo âu về quả thận mất đi của cậu, cứ sợ không có con, nếu có con thì sợ con mình... ." Cậu cười vang: "Anh biết rồi... " Vừa nói cậu vừa hôn tới tấp lên đôi má phinh phính của thằng bé. Nhìn chồng con, Vân mỉm cười sung sướng. Nàng thầm cám ơn Ơn trên đã cho nàng niềm vui bên gia đình, bên chồng con.

Ngoài kia, nắng lên xôn xao. Nắng chan hòa lên cỏ cây, hoa lá. Vân thấy thật yêu đời. Vân thấy mình thật hạnh phúc...

Forget Me Not

 

Trở lại trang chánh