Theo tin các nhà tranh đấu dân
chủ trong nước cho biết th́ công an cộng sản đă bắt bà Hồ Thị Bích Khương
trong một tiệm Internet ở thị trấn Nam Đàn, Nghệ An vào ngày Thứ Hai tuần
này. Bà Hồ Thị Bích Khương là một người đă từng giúp đỡ các nông dân bị
chiếm đất oan ức làm đơn khiếu nại và tố cáo cường hào trong tỉnh Nghệ An,
một tỉnh nghèo nhất trong nước Việt Nam hiện nay. Bà cùng các bạn trong Công
Đoàn Độc Lập Việt Nam đang phổ biến những hiểu biết về tự do dân chủ và
quyền làm người trong giới sinh viên, học sinh ở Hà Nội. Một số người sáng
lập công đoàn này đă bị bắt như Luật Sư Nguyễn Văn Đài, bà Lê Thị Công Nhân;
một số khác đă trốn sang Campuchia xin Cao Ủy Liên Hiệp Quốc cho đi tị nạn
chính trị.
Chúng tôi chưa thể kiểm chứng toàn thể bản tin trên nhưng một điều đáng chú
ư trong câu chuyện là bà Hồ Thị Bích Khương bị bắt trong một quán Internet.
Đó là nơi có những máy vi tính cho khách hàng tới dùng mạng lưới thông tin
điện tử để đọc tài liệu, viết điện thư (email) liên lạc với nhau. Ở những
nước đă sống nhiều năm trong thể chế dân chủ tự do th́ đi đâu cũng thấy quán
Internet, c̣n ở những nước c̣n di sản của các chế độ độc tài th́ rất hiếm.
Tới Thái Lan hoặc Cộng Ḥa Tiệp chẳng hạn, đi t́m một quán Internet rất dễ
dàng; c̣n ở Campuchia và ngay tại Cộng Ḥa Nga th́ đi t́m một quán Internet
rất khó. Các chính quyền độc tài chuyên chế dù phải chiều theo nhu cầu kinh
tế mà cho dân dùng Internet nhưng họ t́m đủ cách để kiểm soát và hạn chế.
Khi nghe tin một thị trấn như Nam Đàn ở Nghệ An cũng có quán Internet cho
khách hàng sử dụng, chúng ta phải mừng. V́ đó là một tiến bộ trong các
phương tiện thông tin. Khi mạng lưới thông tin được mở rộng, những kiến thức
mới sẽ truyền bá dễ dàng hơn. Người dân hiểu biết hơn sẽ nâng cao khả năng
khi làm việc. Khi thâu nhận các kiến thức về các quyền tự do của con người
được cả thế giới đề cao, người dân sẽ ư thức rơ hơn khi nhân quyền của ḿnh
bị xúc phạm. Cho nên, thông tin cũng là một lợi khí để tranh đấu cho tự do
dân chủ.
Trước khi chế độ cộng sản ở Đông Âu sụp đổ, đầu thập niên 1980, ông Georges
Soros, một tỷ phú người Mỹ gốc Hungary đă mua tặng máy chụp văn bản
(photocopy) cho hàng chục ngàn trường trung học ở trong nước Hungary, không
đặt ra một điều kiện nào hết. Ông giải thích: “Bất cứ cái máy in nào cũng
giúp người ta thông tin mau chóng hơn. Bất cứ hiện tượng thông tin nhanh
chóng nào cũng giúp kiến thức mở rộng. Và khi kiến thức mở rộng th́ người
dân sẽ không thể chấp nhận một chế độ độc tài!”
Không biết những máy photocopy do ông Soros tặng đă đóng góp bao nhiêu phần
vào việc giải thoát nước Hungary khỏi chế độ cộng sản; nhưng các lư luận của
ông rất đáng tin. Từ cuối thập niên 1970 đảng Cộng Sản Hungary đă bắt đầu
đổi mới kinh tế, dần dần tiến sang cải tổ chính trị, và đến cuối năm 1989
th́ người dân Hungary được tự do.
Trong 20 năm qua kỹ thuật thông tin trên thế giới đă đạt những bước tiến
lớn, với mạng lưới điện thoại không dây, Internet và các sản phẩm do
Internet đưa ra. Những người tranh đấu cho dân chủ ở Trung Quốc đă bắt đầu
sử dụng các phương tiện mới ngay từ cuộc biểu t́nh ở Thiên An Môn, Tháng Năm
năm 1989. Phương tiện “tân tiến nhất” mà các công nhân và sinh viên ở đó sử
dụng là máy fax. Họ không những dùng máy fax để liên lạc với nhau mà c̣n
dùng để gửi tin tức cho các báo, các đài trong nước và ngoại quốc, để gây
nên một phong trào ngày càng lớn mạnh. Cho đến khi chính quyền Cộng Sản
Trung Hoa đem xe tăng đến giết các thanh niên dũng cảm đó.
Nhưng ngày nay những cái máy fax cũng trở thành đồ cổ rồi. Khi các người tập
khí công theo phái Pháp Luân Đại Pháp tổ chức những cuộc biểu t́nh đầu tiên
ở Thiên Tân để phản đối một đài ti vi của nhà nước đă phỉ báng họ là mê tín,
những người tổ chức biểu t́nh đă dùng Internet để liên lạc với nhau. Đảng
Cộng Sản Trung Quốc đă kinh ngạc không thể ngờ trong một buổi sáng có hàng
chục ngàn người từ khắp các ngả đường lặng lẽ tới ngồi thiền chung quanh
Trung Nam Hải, khu vực cư trú của các lănh tụ đảng. Bộ Chính Trị đảng đă
quyết định triệt hạ phái khí công này, v́ biết họ có mấy chục triệu môn đồ,
và lo sợ trước khả năng của họ có thể tổ chức, huy động bằng những phương
tiện thông tin mới nhất. Hiện nay những người thuộc Pháp Luân Công ở ngoài
vẫn dùng Internet để liên lạc, khích lệ và cổ vũ các đồng đạo ở trong nước.
Nhưng ở đâu có đàn áp, ở đó có phản ứng. Chính quyền cộng sản tiếp tục trấn
áp tất cả các cá nhân và đoàn thể không chịu quỳ gối khuất phục, nhưng con
giun bị xéo cũng phải giẫy giụa. Những phương tiện truyền thông giúp cho
tiếng nói của người dân được cất lên.
Ngày nay, điện thoại di động, không dây, đă trở thành một phương tiện thông
tin cho những người dân bị đàn áp. Vào đầu năm nay, báo chí ở Hồng Kông đă
nhận được tin tức từ một làng ở tỉnh Thiểm Tây, và đăng lên, khiến cả thế
giới phải chú ư. Dân làng đă nổi loạn đánh nhau với công an và viên bí thư
chi bộ làng đă bị dân “đánh hội đồng” v́ dân chúng phản đối việc tăng học
phí. Đây là một ngôi làng hẻo lánh, chỉ có một lớp học, một thầy giáo từ
trên thị xă gửi xuống. Nhưng nhà nước không đủ tiền trả lương thầy giáo, ông
bí thư chi bộ buộc dân chúng phải đóng thêm học phí. Một số phụ huynh khá
giả đồng ư, nhưng đa số nông dân không đủ ăn làm sao có tiền? Thế là họ phản
đối, và khi ông bí thư gọi công an đến dẹp th́ cuộc bạo loạn nổ lên. Ông
thầy giáo phải chạy về trên tỉnh, công an được đưa tới dùng súng và gậy dẹp
tan đám dân khiếu oan. Nhiều người chết, xác chết bị chính quyền cộng sản
đem chôn lén để che giấu. Tất cả những tin tức đó được truyền qua điện
thoại, nhắn vào máy của một tờ báo ở Hồng Kông, nhờ thế cả thế giới biết tin
tức về vụ đàn áp này.
Chính quyền cộng sản biết mềm nắn, rắn buông. Họ sẵn sàng giết người ở những
vùng thôn quê hẻo lánh, nơi nạn cường hào ác bá ghê rợn vẫn tiếp diễn. Nhưng
chính quyền cộng sản vẫn phải chịu lùi bước khi người dân phản đối trong các
đô thị đông người. Một người Trung Hoa đă bị đàn áp dă man là một sinh viên
Y Khoa, anh Hồ Giá, chỉ v́ anh bỏ trường đi săn sóc những người bị bệnh liệt
kháng (sida, hoặc aids). Anh Hồ Giá đă tới một làng trong tỉnh Hà Nam, khám
phá ra gần như cả làng bị bệnh aids. Hà Nam nổi tiếng thế giới v́ quá nhiều
người bị bệnh liệt kháng, là nơi ông Bill Clinton, cựu tổng thống Mỹ đă đến,
năm 2005, biểu diễn cảnh phát thuốc trị aids cho người bệnh. Nhưng anh Hồ
Giá đă tới một làng có 3,500 dân, gần 3,000 người bị bệnh aids. Khi anh đem
h́nh ảnh những người bệnh này về Bắc Kinh để yêu cầu đồng bào anh giúp đỡ
lương thực, quần áo và thuốc men giúp dân chữa trị, th́ anh đă bị công an
bắt, và anh bị giam lỏng không cho đi đâu nữa.
Những người bị liệt kháng khó tổ chức biểu t́nh, nhưng ở Trung Quốc mỗi năm
vẫn có từ 60,000 đến 100,000 vụ biểu t́nh chống guồng máy tham nhũng lạm
quyền của đảng cộng sản. Gần đây nhất là những cuộc biểu t́nh ở Hạ Môn, một
thành phố ven biển với hơn 2 triệu dân. Hạ Môn đă được chọn làm một thí điểm
kinh tế thị trường từ thời Đặng Tiểu B́nh, v́ vậy mức sống của người dân cao
hơn nhiều thành phố khác. Chính quyền thành phố cũng được các công ty ngoại
quốc nuôi béo và thường nghĩ rằng, người dân đă được sống no đủ chắc không
bao giờ dám xuống đường chống chính quyền. Nhưng trong Tháng Năm vừa qua,
một làn sóng thông tin đă lan ra trong thành phố, về một mối nguy đang đe
dọa đời sống người dân. Đó là một dự án xây dựng nhà máy hóa chất dùng
nguyên liệu lấy từ dầu lửa, để biến chế những chất làm vải hóa hợp. Đây là
một dự án vĩ đại, chi phí hơn một tỷ đô la Mỹ, do một công ty Đài Loan làm
chủ. Nhưng một nhà khoa học đă viết bài báo động rằng, nhà máy hóa chất này
có thể thải chất độc gây nguy hiểm cho dân sống chung quanh, nhất là trẻ em.
Bản tin được loan báo trên những trang nhà, các blogs, rồi truyền đi nhanh
như cháy rừng. Đầu tiên là những cuộc trao đổi ư kiến qua điện thoại di
động. Nhiều người gửi email cho nhau, trao đổi qua các mạng lưới “chats” và
cho các blogs để hô hào dân biểu t́nh phản đối. Họ bảo nhau ngày 1 Tháng Sáu
sẽ tụ họp trước trụ sở đảng cộng sản và chính quyền thành phố. Đảng cộng sản
ở Hạ Môn đă t́m cách ngăn chặn, ra lệnh các công chức ngày hôm đó (một ngày
Thứ Sáu) phải có mặt đầy đủ và phải đến sở trong những ngày cuối tuần. Ai
không vâng lệnh sẽ bị trừng phạt. Đến ngày 30 Tháng Năm, chính quyền chịu
lùi một bước, tuyên bố sẽ “tạm hoăn” việc xây dựng nhà máy, để nghiên cứu
thêm. Nhưng dân Hạ Môn cũng biết “đừng nghe những ǵ cộng sản nói,” cho nên
ngày 1 Tháng Sáu hàng chục ngàn người đă đi biểu t́nh, và tiếp tục cho đến
ngày hôm sau. Cho đến nay, chính quyền cộng sản ở Hạ Môn có vẻ đă chịu thua.
Cuộc biểu t́nh ở Hạ Môn thắng lợi, cho thấy sức mạnh của giới trung lưu
trong xă hội Trung Hoa ngày nay. Và họ thắng cũng là nhờ những phương tiện
thông tin hiện đại. Năm 2005, các sinh viên Trung Quốc đă tự động biểu t́nh
phản đối chính phủ Nhật Bản. Họ tổ chức được trong cùng một ngày, ở nhiều
thành phố khác nhau, là nhờ liên lạc với nhau qua điện thoại di động và
Internet. Lúc đó chính quyền cộng sản làm ngơ, và ngầm ủng hộ những vụ biểu
t́nh này. Nhưng bây giờ những “vũ khí mới” đó được người dân b́nh thường sử
dụng để chống chính quyền, trước hết là chống đám cường hào ác bá. Ngày 5
Tháng Sáu, dân chúng Bắc Kinh cũng biểu t́nh chống việc xây dựng một nhà máy
hủy chất thải. Ngày 7 Tháng Sáu nhiều người viết email cho một diễn đàn
Internet tố cáo những xí nghiệp sử dùng các trẻ em bị bắt cóc làm việc lao
động như nô lệ, chính những người cha bị mất con đă viết thư tố cáo. Sau đó,
báo chí mà đảng cộng sản kiểm soát cũng phải đăng các tin tức này, và một vụ
x́ căng đan về cảnh trẻ em bị làm nô lệ trong các cơ xưởng nổ ra, khiến
chính quyền Bắc Kinh phải dẹp. Chính các phương tiện truyền thông tân tiến
đă biến những lời đồn đăi thành tin tức, tạo nên những phản ứng tập thể của
người dân.
V́ vậy, chúng ta phải mừng rỡ khi những nhà tranh đấu cho quyền làm người,
quyền của dân lao động trong nước ta hiện nay đang sử dụng các phương tiện
thông tin mới như Internet và điện thoại di động. Cộng sản sẽ t́m đủ cách
ngăn cản, nhưng đồng bào ta chắc cũng đủ cách để chống lại. Một giới hạn mà
chúng ta khó vượt qua, là những hạn chế do tŕnh độ kinh tế. Ngày nay việc
thông tin dùng các phương tiện mới cũng rất đắt tiền. Khó hy vọng một nông
dân ở Nghệ An có thể vào Internet hàng ngày! Nhưng khi nhu cầu thông tin đă
lên th́ các bản tin trên Internet sẽ được truyền đi bằng cách khác, từ máy
photocopy đến giấy viết tay, cho đến những lời truyền miệng. Chỉ cần một máy
vi tính nhỏ có thể loan báo khắp thế giới bản tin bà Hồ Thị Bích Khương bị
công an bắt cóc hôm Thứ Hai, và tin ông Đào Văn Thụy đă trốn sang Campuchia
tị nạn trong ngày Thứ Sáu, hôm qua. Những người tranh đấu cho dân chủ tự do
khắp thế giới sẽ tập hợp cùng lên tiếng phản đối. Hiện nay Ṭa Bạch Ốc đă mở
một cánh cửa thường xuyên để nhận các tin tức về phong trào dân chủ tự do ở
Việt Nam, bản tin này chắc đă tới tay Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Nước Mỹ. Chủ
Nghĩa Cộng Sản đă chịu thua ở Âu Châu v́ tŕnh độ kinh tế và dân trí lên
cao. Chúng ta biết chắc chắn là dân tộc Việt Nam không thua kém ǵ người dân
Âu Châu. |