Còn Cái Nhục Nào Đau Hơn!

 

- Viết, để góp phần đánh thức lương tri mọi thành phần dân tộc

- Viết, để góp phần đốt thêm ánh lửa soi rọi đêm đen

- Viết, để động não những đầu óc chai lì đá cuội

- Viết, để thương trao cho thế hệ tuổi trẻ đàn em

- Viết, để chia sẻ với hơn 400 Tăng Ni trẻ Bát Nhã và tu sinh các tôn giáo tại VN.

 

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc không được quyền cất tiếng nói

Phải cắn răng chịu đựng, tức tưởi âm thầm

Phải bịt miệng im re, uất ức ngậm câm

Bởi đất nước tôi

Cầm quyền bằng chế độ, không phải con người mà là dã thú

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc phải đóng khung, chốt khóa, bưng bít

Có mắt, được nhìn, nhưng không được thấy, còn khổ hơn mù

Có miệng, được mở, nhưng không được nói, còn khổ hơn câm

Có tai, được vểnh, nhưng không được nghe, còn khổ hơn điếc

Bởi đất nước tôi

Lãnh đạo bằng chế độ, không phải con người mà là lang sói

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc không có một cái quyền tự do tối thiểu

Ngay cái việc ăn, ở mà phải cho, xin

Ngay cái việc đi, lại mà phải báo, trình

Ngay cái việc ngủ, nghỉ mà coi chừng vi phạm hành chánh

Bởi đất nước tôi

Cầm đầu bằng chế độ, không phải con người mà là cú vọ

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc trùm cái mền: “độc lập, tự do, hạnh phúc”

Độc lập rút đầu, để mất không phận, hải phận, hải đảo, biên giới, đất liền

Tự do rút cổ, quanh quẩn trong nhà tù, bóng tối oan khiên

Hạnh phúc bo bo, loay hoay lo cơm áo gạo tiền dãy chết

Bởi đất nước tôi

Người dân biến thành khỉ vượn, đười ươi, con vẹt, con két

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc phải ngựa kéo trâu cày, một đường đi tới

Tròn biến thành vuông, thẳng biến thành cong, nhất nhất một chiều

Vài chục đài truyền hình, đài phát thanh, mấy trăm tờ báo, hay điện tử

Phải nhai, phải nuốt, phải ngấu, phải nghiến, miễn sao cho tiêu

Bởi đất nước tôi

Chỉ có độc đảng, độc chuyên, độc quyền, bạo tàn, sắt máu

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc, bất luận thành thị thôn quê, nam nữ lão ấu

Chỉ được làm người dân ngu khu đen

Chỉ được sống, nhưng không thấy, không biết, không nghe

Dép râu, dẫm nát hồn sông núi

Mũ cối, trùm đầu thành u mê

Cờ đỏ, đốt tan lòng son sắt

Sao vàng, quét sạch mọi ước thề

Bởi đất nước tôi

Nằm trong tay một đám xôi thịt Tư Bản Đỏ Tư Bản Đen Bắc Bộ Phủ

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc không được nói tiếng lương tri, tình tự

Đừng có mơ hồ: nhân quyền, tự do, tôn giáo

Đừng có mơ hồ: pháp quyền, pháp luật, công lý

Đừng có mơ hồ: dân chủ, dân trí, dân sinh

Bởi đất nước tôi

“Đảng Cộng Sản Việt Nam” quang vinh

“Noi gương đạo đức và tư tưởng Hồ Chí Minh”

Nên Việt Nam không phải thế giới con người mà là địa ngục

Còn cái nhục nào đau hơn

Cả dân tộc hơn tám chục triệu người

Chỉ được khóc, chứ không được cười

Chỉ được đần, chứ không được ngô khôi

Chỉ cúi mặt, chứ không được ngẩng đầu

Dù đã mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm

Hết thế kỷ hai mươi, băng qua thế kỷ hăm mốt

Bởi đất nước tôi

Nằm trong tay đồ đảng tặc Hồ, đỉnh cao trí tuệ tận cùng

Nên Việt Nam không phải thế giới loài người mà là địa ngục

Không phải địa ngục A Tỳ, mà là địa ngục trần gian !!!

 

Tháng 10-2009

Thấu Tâm Can

thautamcan@yahoo.com