Hãy quét sạch, kẻo không còn đất đứng!

 

Chữ nghĩa có tột đỉnh như núi Trường Sơn

Cũng không sao viết hết tội ác Cộng Sản

Ngôn từ có sâu rộng như biển Thái Bình

Cũng không sao kể hết tội ác Cộng Sản

Bởi tâm địa của nó, tệ hơn thằng Mường, thằng Mán

Bởi lòng dạ của nó, độc hơn chồn cáo, sài lang

Khi nó ra tay, rừng rú dã man

Khi nó trù dập, đen hơn mõm chó

Đối với nó, dân chủ, tự do, nhân quyền, bỏ xó

Đối với nó, đảng trị, đảng chế, đảng định, độc tôn

Khi hồng, khi chuyên, khi đầy tớ, khi du côn

Khi sắt, khi máu, khi kê khai, khi xiềng xích

Mới đoạt Miền Bắc, thực hiện ngay Cải Cách Ruộng Đất

Con tố cha, vợ tố chồng, trò tố Thầy

Hơn nửa triệu người, bị chết như rươi

Bới lông tìm vết, bày trò Trăm Hoa Đua Nở, xinh tươi

Văn nghệ, văn công, trí thức, trí ngủ, hớn hở vui cười

Nó hốt sạch, ném vào nhà lao bóc lịch

Quyết chiếm Miền nam, bất luận con bài, miễn đạt mục đích

Nào là Liên Minh Dân Chủ Độc Lập Hòa Bình

Nào là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam

Nào là Chính phủ Lâm thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam

Những kẻ yêu nước mập mờ, đều chui vô cái tròng của nó

Hội đàm Paris, khô nước miếng cái chuyện bàn tròn bàn méo

Thành phần tham dự, hết nước bọt cái việc hai bên bốn bên

Miền Nam và khối Đồng minh chạy chọt: mở đèn tắt đèn

Trung Ương và Bắc Bộ Phủ cười phì, bày mưu tính kế

Quân sự, chính trị song song, cơ chừng được mẻ

Nó báo hiệu Paris, từng bước tiến hành

Quân sự, chính trị chông chênh, mâu thuẫn loanh quanh

Kinh đô ánh sáng bật sáng choang, nó nằm yên phăng phắc

Khi Hoa Kỳ mở đường, chiến thắng trong danh dự là tốt nhất

Kissinger – Lê Đức Thọ chuyên trách đi đêm

Chính thể Miền Nam, như đã bỏ quên

Mọi thứ lớn nhỏ, chỉ bàn với nó

Số phận Miền Nam, như đã an bài

Hiệp định Paris, ra đời từ đó

19 năm trường, xương máu quân dân Miền Nam đổ biển đổ sông

Và hai năm sau, còn gì nữa mà gọi là Đại thắng Mùa Xuân

Miền Nam phải mất, bởi cái thế gọng kềm Xanh - Đỏ

Cả khối Tự Do, ngoảnh mặt không thèm ngó

Cả khối Cộng Sản, kèn cựa thôi thúc đàn em

30 tháng 4, một ngày của Tháng Tư Đen

Toàn nước Việt Nam:

Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau

Từ đồng bằng, cao nguyên, cho tới núi thẳm rừng sâu

Từ thôn quê, buông làng, cho tới luống bắp nương dâu

Từ đường nhựa, đường quê, cho tới cửa trước cửa sau

“Ta bước đi, không thấy phố, không thấy nhà

Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ”

Ta bước đi, không tiếng hát, không tiếng ca

Chỉ có trố mắt nhìn nhau ngấn lệ

Ta bước đi, không có lá, không có hoa

Chỉ có tiếng rít lạnh lùng than thở

Ta bước đi, như nghĩa địa khóc mồ ma

Đâu đâu cũng thống khổ, điêu linh, hoang tàn, bỏ ngỏ

Chỉ có nó, diễn trò của nó

Quân, dân, cán, chính, phân theo loại cải tạo mút mùa

Đánh tư bản mại sản, đưa đi kinh tế mới te tua

Thực hiện chính sách đổi tiền, giàu nghèo hốt sạch

Cái “đói rách” Miền Nam, nó vơ vét về Bắc

Cái “nghèo khổ” Miền Nam, nó Quân Quản tư dinh

Cái gọi là Lực Lượng Yêu Chuộng Hòa Bình

Cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng hư danh

Cái gọi là Chính phủ Lâm Thời che mành

Tự biến mất, bởi mưa sa trên màu cờ đỏ

Mười mấy năm, nó sống trong hào quang man rợ

Đưa cả nước đi tới chỗ hết thở tối om

Nó bày ra chính sách cởi mở cửa mòm

Dân cả nước tiếp tục đong cơm húp cháo

Nó, là đầy tớ của nhân dân, nhưng cúi đầu nghe nó bảo

Nó, là chuyên chính vô sản, nhưng nó nhét kếch sù hầu bao

Nó, là chí công vô tư, nhưng tham ô tham nhũng tận tơ hào

Dân sạch bách, trống cửa trống nhà, xác xơ túi mốc

Nó, sắt máu, bạo tàn, dã man, chứ đâu có độc

Nó, đảng trị, đảng lộng, đảng quyền, chứ đâu có ác

Nó, đỉnh cao trí tuệ loài người, chứ đâu có ngu

Chỉ có dân mới biến thành con két, con vẹt, khỉ vượn, đười ươi

Còn nó đã trở thành Tư Bản Đỏ, Tư Bản Đen bí tỉ

Nghe chủ trương, chính sách, nghị quyết thật nặng ký

Nào hợp tác xã, công ty quốc doanh

Nào quy hoạch, tiến mạnh tiến nhanh

Từ Nam tới Bắc, biến thành dân oan

Nhà cửa, đất đai một mảnh không còn

Nhà tù cả nước sẵn sàng mở toang

Đầy ắp lương dân, đủ mọi thành phần

Chứ riêng gì đấu tranh, dân chủ, chính trị, tôn giáo

Nó, đâu có bán nước

Chỉ có cắt xén, dâng Tàu

Hàng hàng cột mốc di dời

Chứ riêng gì Ải Nam Quan, Bản Giốc

Nó, đâu có bán nước

Biển Đông kia, Tàu phù cưỡng đoạt ba phần tư

Ngư dân Việt Nam chết dí, ngắt ngư

Nó nói tàu lạ tàu ô, ngơ ngơ, ngáo ngáo

Chứ riêng gì Hoàng Sa, Trường Sa trùng dương hải đảo

Tổ quốc thu hẹp lại vùng biển, vùng trời, đất liền, biên giới

Nó, đâu có bán nước

Vùng đất Tây Nguyên bạt ngàn rừng núi

Nó, cống cho Tàu bằng trò Bô-xít từ lâu

Tàu lá, tàu ô, tàu dịch bao thầu

Công nhân Việt Nam trở thành cu ly chết đói

Nó, đâu có bán nước

“Đừng tin những gì Cộng Sản nói

Mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”

Chính nó mới đích thị sâu mọt ngoại lai, buôn dân, bán nước

Hễ còn Cộng Sản, còn gì là Tổ Quốc

Hễ còn Cộng Sản, còn gì là sỉ nhục

Hễ còn Cộng Sản, còn gì là lịch sử

Hễ còn Cộng Sản, còn gì là cơ đồ

Văn hiến năm ngàn năm, đi hỏi con cóc khô

Giống Lạc Hồng hùng anh, đi tìm con chó chết

Chữ nghĩa thành đồng vách núi Trường Sơn

Ta viết tột đỉnh chưa hết

Từ ngữ triều dâng bão thổi Biển Đông

Ta viết tận đáy chưa vơi

Ai là con cháu Việt Nam, muốn còn sống trong đời

Hãy ngước mặt, ngẩng đầu

Muôn người như một

Ngạo nghễ đứng lên

Triệu triệu con tim

Hòa chung dòng máu

Tay nắm tay nhau

Lòng nối chung lòng

Quét sạch bè lũ Cộng Sản bạo tàn

Chứ hôm nay, đã ô nhục ngập tràn

Và ngày mai, thế hệ đi sau, sẽ không còn đất đứng.

 

Tháng 10-2009

Thấu Tâm Can 

thautamcan@yahoo.com