NỖI L̉NG CỦA MẸ

 

       Ngoại ban cho mẹ thân này,

Sanh thành nuôi dưỡng đến ngày lớn khôn.

       Gia đ́nh gầy dựng thành hôn,

Gởi người nhân hậu trường tồn cùng nhau.

       Mẹ đây ḷng dám tự hào,

Song đường hiếu đạo ra vào sớm trưa.

       Dưỡng nuôi săn sóc ḷng vừa,

Kề bên cơm sớm, trà trưa vui vầy.

       Thế rồi đến một cái ngày,

Ngoại về Tiên cảnh, mẹ đây dương trần.

       Con người cơi thế nợ nần,

Ai ai cũng trả, hết phần ra đi...

       Biết rằng tử biệt chia ly,

Ḷng đau cho mấy cũng quy luật Trời.

       Mẹ c̣n hiện diện trên đời,

Yêu thương con trẻ cùng thời cháu ngoan.

       Mấy con mấy khúc ruột vàng,

Máu xương cha mẹ sẵn sàng tạo sanh.

       Mấy con bản tánh hiền lành,

Cùng là hiếu đạo ḷng thành song thân.

       Các con nay đă thành nhân,

Mẹ cha yên dạ muôn phần an tâm.

       Các con giữ lấy t́nh thâm,

Cùng xương máu thịt cùng nằm chung nơi.

       Các con thương mẹ nhớ lời,

Dặn ḍ con trẻ ở đời cùng nhau.

       Yêu thương cốt nhục máu đào,

Mẹ cha vui dạ phần nào sống thêm.

       Nhớ câu máu chảy ruột mềm,

Mẹ cha c̣n sống: trời đêm có đèn.

       Giờ đây tuổi hạc nghiêng chen,

Chênh qua đầu núi, gót sen trở hài.

       Thế là có một cái ngày,

Xây lưng trở mặt bỏ hoài các con.

       Các con nhớ giữ lời son,

Tấm ḷng người mẹ vuông tṛn yêu thương.

       Cơi ḷng hai kẻ song đường,

Rộng dài sông biển viễn trường đàn con.

       Dù cho biển cạn non ṃn,

Sức già đă mỏi, ḷng c̣n chở che...

 

Vô danh đạo hữu

(Thung lũng hoa vàng 4-4-2006)

 

 

Trở lại trang chánh