T́nh h́nh vi phạm Tự
Do Tôn Giáo của Cộng Sản Việt Nam mỗi ngày một thêm trầm trọng
và lộ liễu. Việc nhà cầm quyền địa phương và công an triệt hạ
các cơ sở thờ tự của Giáo Phái Tin Lành Mennonite ở Saig̣n, cấm
các tín đồ Tin Lành của Hội Thánh Phúc Âm Toàn Vẹn tại huyện Ḥn
Đất tỉnh Kiên Giang tập họp cầu nguyện. Ra sức đàn áp, ngăn cấm
các người theo Tin Lành ở Cao Nguyên Trung Phần, cũng như những
vùng hẻo lánh tại Bắc Việt. Ngày 8-8-05 lực lượng hàng trăm công
an tỉnh B́nh Phước bao vây trại hè của tín đồ Tin Lành Phúc Âm
Việt Nam do Ms Trần Mai lănh đạo. Mặt khác ở Long An, vợ chồng
bà Nguyễn thị Đạm thuộc Hội Thánh Liên Hiệp Truyền Giáo tại xă
Thanh Lợi, huyện Bến Lức bị ép phải kư giấy bỏ đạo. Đây không
phải là t́nh trạng đơn lẻ, mà nhiều nơi đă từng xẩy ra như vậy.
Trầm trọng hơn hết,
vào ngày 5 tháng 8 năm 2005, một lực lượng hàng trăm Công An đă
đến bắt giữ một số tín đồ Phật Giáo Ḥa Hảo tại Đồng Tháp và An
Giang. Một người tự thiêu để phản đối, 3 người bị đánh đập nặng
tay chưa biết sống chết, tất cả gồm 11 người trong đó có hai trẻ
em, đều bị công an bắt đi. Xác của ông Huỳnh hay là Trần văn Út,
tức là Út Ḥa Lạc, người tự thiêu, đă được công an trả về cho
gia đ́nh. Cả ngàn người tới viếng xác ông Út đă bị công an dùng
lựu đạn cay giản tán. Có khoảng 10 tín đồ Phật Giáo Ḥa Hảo đă
tuyên bố phát nguyện tự thiêu tập thể. Đây là một biến cố sẽ làm
chuyển động tâm lư của tuyệt đại đa số dân chúng vùng đồng bằng
Cửu Long. Họ sẽ quên đi tính cách phe phái, mà nh́n về một hướng
là Việt Cộng, vẫn trước sau ǵ cũng là một thế lực không thể đội
trời chung với người Ḥa Hảo.
Thắc mắc được nêu lên
ở thời điểm này là: Trong khi nhà cầm quyền Hànội t́m mọi cách
để làm nguôi ngoai việc đ̣i hỏi Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam của
thế giới, mà sao họ lại công khai vi phạm trắng trợn những cam
kết đă kư với Mỹ ngày 5/5/05, và cũng làm trái với chỉ thị hướng
dẫn của Thủ Tướng Chính Phủ về việc áp dụng Pháp Lệnh Tín Ngưỡng
Tôn Giáo, là tạo mọi sự dễ dăi cho các tôn giáo "đăng kư" sinh
hoạt công khai? Có phải đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam đă
làm vừa ư "ông chủ mới" ở những điểm quan trọng nào đó, để nghĩ
rằng ông chủ sẽ mắt nhắm mắt mở về vấn đề cộng sản tiếp tục
triệt hạ các tôn giáo đấu tranh đi hay không ? Tin rằng giới
lănh đạo Hànội không quá ngu như vậy. Bản án treo của Việt Nam,
một nước bị đặt trong danh sách "cần quan tâm đặc biệt" về tự do
tôn giáo vẫn c̣n đó. Quốc Hội , Dư Luận Mỹ lúc nào cũng theo dơi
sát nút mọi hành vi của Chính Phủ Bush, nhất là việc Việt Nam vi
phạm tự do tôn giáo. Vậy chỉ có thể nghĩ rằng các nhóm chống đối
trong hàng ngũ lănh đạo Cộng Sản đang dùng việc đàn áp tôn giáo
để phá uy tín của nhau trước mặt "ông chủ mới". Hoặc tệ hại hơn
nữa là Địa Phương không thèm biết tới lệnh lạc của Trung Ương
nữa. Điều đó chứng tỏ uy tín lănh đạo của đảng, sự thống nhất
xuyên suốt của đảng không c̣n nữa. Tính cách "Sứ Quân" đă lộ rơ.
Chính v́ vậy mà Hội
Nghị Trung Ương Đảng lần thứ 12 vừa qua đă không giới thiệu được
những thành phần lănh đạo mới cho Khóa X. Đáng lư ra là phải có,
nếu quyền lực lănh đạo vẫn ổn định như trước kia. Bởi đấy cho
phép nghĩ rằng: Hiện nay giới lănh đạo Hanội đang rơi vào t́nh
thế hỗn loạn, mọi âm mưu thủ đoạn tranh đoạt quyền bính, chạy
chọt ghế ngồi hết sức căng thẳng. Trong khi Trung Ương ở thế
tranh dành nhau, th́ Địa Phương mặc sức tự tung tự tác, tha hồ
tham nhũng; tác oai, tác quái, đàn áp dân lành, tạo ra những oán
thù chồng chất. Để trăm dâu đổ đầu tằm, cộng đảng lănh đủ. Đó là
lư cớ chắc chắn cộng đảng sẽ mất hẳn chỗ đứng trong sinh hoạt
của quốc dân trong tương lai. Những sinh hoạt vô chính trị, loạn
chính sách là dấu hiệu báo nguy cho cộng đảng, nhất là số phận
giới lănh đạo Hànội hiện nay. Nếu ngay bây giờ Hànội không có
chính sách dứt khoát, nhất là về mặt Tự Do Tôn Giáo.
Tự Do Tôn Giáo bao
gồm tự do tín ngưỡng và tự do thành lập các giáo hội. Các giáo
hội đó phải hoàn toàn độc lập với chính quyền. Theo nguyên tắc
Thế Quyền và Giáo Quyền độc lập, tương tác với nhau để phục vụ
người dân trong lănh vực của ḿnh. Một Tôn Giáo không nhất thiết
chỉ có một Giáo Hội. Đừng dùng nhận thức một chiều cộng sản mà
cho rằng: Mỗi tôn giáo chỉ cần một giáo hội là đủ, mà phải lấy
nhận thức tự do của những người có tín ngưỡng để thấy rằng: Mỗi
tôn giáo đều có rất nhiều phương pháp hướng dẫn tâm linh khác
nhau, bởi thế mỗi tôn giáo có thể có nhiều giáo hội là điều tự
nhiên. C̣n theo nhu cầu sinh hoạt mỗi nước, các giáo hội đó có
thể kết hợp với nhau thành một Tổng Giáo Hội Thống Nhất th́ phải
do chính mỗi giáo hội tự do, tự chủ, tự nguyện kết hợp với nhau
mới thành.
Như trường hợp của
Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất năm 1964 là một sự kết
hợp tự do, tự chủ, tự nguyện giữa các Giáo Hội Phật Giáo hiện
diện tại Miền Nam. Đây cũng là sự kiện có một không hai trong
lịch sử Phật Giáo Thế Giới trên hai ngàn năm. Đó là việc hai
phái Đại Thừa và Tiểu Thừa cùng kết hợp thành một Giáo Hội duy
nhất. Chỉ có tại Việt Nam, chỉ có truyền thống văn hóa của Việt
Nam mới làm nên sự kết hợp mầu nhiệm đó mà thôi. Không một nước
nào khác trên thế giới này đă làm được sự kết hợp tốt đẹp như
thế. Nhưng đến thời Cộng Sản th́ thành quả văn hóa cao quư đó
của Dân Tộc đă bị đàn áp dă man. Chúng đẻ ra một thứ Giáo Hội
Phật Giáo nhà nước, để thay cho Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất
dân lập. Nhờ tinh thần tranh đấu bền bỉ bất khuất của Tăng, Tín
đồ của Phật Giáo đă làm cho cả Thế Giới khâm phục. Họ đều đồng
thanh đ̣i cộng sản phải phục hồi tính cách pháp nhân cho Giáo
Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, th́ cộng sản lấy lư do là đă
có Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam do cộng sản lập ra năm 1981 là đủ
rồi. Nếu Tăng Tín Đồ Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất chịu ngoan
ngoăn làm tay sai cho cộng sản th́ việc ǵ phải chịu đầy đọa
trên 20 năm nay. Giới lănh đạo Hànội cần phải hiểu rơ điều đó.
Lư Đại Nguyên
09/08/2005.