Lời Tâm Sự Cuối Năm
Ngô Minh Hằng, cuối 2007
(Để trả lời những luận điệu giả danh chống cộng, đánh phá người tâm huyết đấu tranh, kính trình toàn thể đồng bào Việt Nam trong nước và đồng hương tị nạn CS hải ngoại.
Riêng là lời cảm ơn chân thành gởi đến những người đã trực tiếp góp lời công đạo hay gián tiếp phổ biến bài viết để yểm trợ tinh thần người tranh đấu)
Không ai bắt ta làm thơ tranh đấu
Không ai ngăn ta về nước thăm quê,
Vì ta thấy đảng độc tài, khát máu
Bán nước buôn dân, ta quyết không về
Đời Tị Nạn, ta chưa hề phản bội
Bao nhiêu năm thơ rải khắp hoàn cầu
Thơ điểm mặt bạo quyền, thơ kết tội
Tội xô loài người xuống kiếp ngựa, trâu !
Thơ ta gọi người ngủ mê tỉnh dậy
Gọi anh em sát cánh đứng cùng nhau
Thơ thật lắm, thơ nói điều ta thấy
Để kẻ ngây thơ tránh cảnh hận sầu !
Để cháu con ta đề cao cảnh giác
Không bị gạt lừa như lớp cha ông
Để chế độ bạo tàn kia, cộng sản
Chẳng sống còn, tàn phá mãi non sông
Thơ ta thế, nên chỉ người yêu nước
Yêu công bằng là thương mến thơ thôi
Còn những kẻ lòng gian tà, bạo ngược
Đọc thơ ta thì căm hận từng lời ...
Chúng chặt thơ ra làm năm, làm bảy
Xuyên tạc, bất lương, thực hiện ý đồ
Nhưng chúng đã lầm, mọi người đều thấy
Thơ kiên cường, từng ý sáng trong thơ
Dù hiểm độc, chúng tung tin thất thiệt
Để gian manh, lừa dư luận, hại người
Chúng mong mỏi ta nản lòng, ngưng viết
Hoặc muốn thơ ta không sống trên đời
Nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ toại nguyện
Vì thơ ta mang khát vọng toàn dân
Là tiếng thét đòi đời cho xứ Việt
Là lưỡi gươm chính khí diệt vô thần !
Giặc còn đó thì thơ ta còn đó
Ta chết đi, người khác tiếp, xây đời
Khi tổ quốc còn đau trong ngục đỏ
Thì đừng mong thơ lặng tiếng, im lời !!!
Xin cảm tạ những trái tim công chính
Không ngại đòn thù mà đỡ nâng ta
Hẹn ngày rất gần, quê mình lúa chín
Cờ Vàng bay trong khúc khải hoàn ca ...
Trân trọng
Ngô Minh Hằng