NHÂN DỊP ĐẦU NĂM TOÀN DÂN HỎI TỘI ĐẢNG CSVN

Lê Tấn Trạng

 

 

Thấm thoát mà đă 30 năm, kể từ ngày bạo quyền Cộng Sản thống trị toàn cơi đất nước thân yêu của chúng ta. Đối với một đất nước nghèo nàn, đối với người dân có đời sống thiếu dinh dưỡng th́ dây là khoảng thời gian của nửa đời người.

Giữa một thế giới tiến bộ từng giờ, đất nước Việt Nam có một số lănh vực tiến chậm như rùa, có nhiều lănh vực lại thụt hậu gần nửa thế kỷ về trước. Dù rằng, tài nguyên có thừa (dầu thô, nông sản, hải sản); dù rằng ngoại tệ do xuất cảng đem lại hằng năm không ít; dù rằng số tiền khổng lồ do viện trợ và đầu tư của ngoại quốc cứ liên tục đổ vào Việt Nam, nhưng đại đa số dân chúng vẫn nghèo đói, ít học hoặc dốt nát, bán thân nuôi miệng bên cạnh một tầng lớp cán bộ giàu sang khác thường.

Lư do tại v́ đâu? Không thể đổ lỗi cho nền kinh tế phồn vinh giả tạo do tàn dư Mỹ Ngụy để lại. Càng không có lư cớ để đỗ tội cho đế quốc xâm lăng hay phá hoại. Rơ ràng không c̣n có lư do nào khác hơn để biện giải ngoài lư do chế độ cai trị quá tồi. Một vài tiến bộ nào đó, nếu có, thực ra không phát xuất từ tài năng của tập đoàn cầm quyền, mà chính là do cơ may của lịch sử.

Chính v́ thế, mùa Xuân năm nay là mùa Xuân của toàn dân trong và ngoài nước hỏi tội đảng và chính quyền CSVN về các vấn đề sau đây:

1. Cuộc cải cách ruộng đất 1956 đưa đến việc tàn sát trên dưới 300 ngàn mạng sống để cuối cùng đảng chỉ định một cá nhân đứng ra xin lỗi quốc dân. Tại một xứ tự do, một lỗi lầm về tham nhũng bắt được dễ dàng đưa đến giải tán Chính Phủ hoặc sự tự nguyện từ chức của người có trách nhiệm. Ở đây, trên 300 ngàn mạng lương dân chết oan uổng, đảng nghĩ sao?

2. Một khi kư hiệp ước ngày 6-3-1946 đảng CSVN đă chấp nhận rước quân đội Pháp trở lại chiếm miền Bắc mà không cần tốn một viên đạn và mượn tay quân đội thực dân nầy tàn sát các đảng phái quốc gia. Như vậy có phải v́ ḷng yêu nước mà chiến đấu không? Khẩu hiệu "Chống xâm lăng dành độc lập" có phải là những khẩu hiệu lừa mị quốc dân lúc bấy giờ để nhằm thực hiện mưu đồ thống trị của bè đảng hay không?

3. Ông Hồ Chí Minh tuyên thệ với Ông Borodine để thành lập đảng Cộng Sản Đông Dương 1930 với sứ mạng nhuộm đỏ Đông Nam Á cho đệ tam quốc tế. Hành động đó có phải là cam tâm làm tay sai cho ngoại bang hay không? Có phải là t́nh nguyện đem chủ thuyết ngoại lai dầm nát quê hương gần nửa thế kỷ vừa qua hay không? Thêm vào đó, trước đại hội toàn quốc kỳ II của đảng Lao Động Việt Nam tháng 2-1951, Ông Hồ Chí Minh đă thú nhận tội vay mượn chủ thuyết ngoại lai: "Cơ sở tư tưởng của đảng là Mác, Anghen và Lê-Nin và đường lối chính sách của đảng là của Chủ Tịch Chủ Tịch Staline và Mao Trạch Đông". Nói khác đi, trong ư thức hệ CS cũng như trong đường lối, sách lược đấu tranh, Bác hoàn toàn không có tư tưởng hoặc hoàn toàn không có một mảy may góp tư tưởng của ḿnh vào. Vậy mà sau khi các đảng CS Đông Âu sụp đổ và sau khi Liên Bang Sô Viết tan ră, đảng CSVN lại trương bảng hiệu mới Chủ nghĩa Mác-Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh. Như vậy, Bác đúng hay đảng đúng. Trong t́nh thế nầy chắc là phải có một người sai, một bên nói láo hay đặt điều để mị dân, để lừa cán bộ phải không?

4. Sau thế chiến thứ II những Quốc Gia bị chia đôi như Đông Đức và Tây Đức, Nam Hàn và Bắc Hàn, Đài Loan và Trung Hoa Lục Địa khôn ngoan mỗi nơi sống trong ḥa b́nh để phát triển hay ít ra cũng không để cho các cường quốc mượn đất nước ḿnh làm chiến trường, mượn máu xương của dân tộc ḿnh để thực hiện mộng bành trướng và xâm lăng của họ. Lập Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, đem quân gây chiến miền Nam để hằng triệu thanh niên và lương dân vô tội của bên nầy và bên kia vĩ tuyến 17 phải chết, đến nỗi xương chất thành núi, máu chảy thành sông. Như vậy là yêu nước hay phản dân hại nước? Như vậy là khôn ngoan hay ngu xuẩn? Công "giải phóng" hay tội "xâm lăng" miền Nam? Hằng triệu mạng sống của dân chúng và thanh niên của hai miền, đảng hay "Bác" ai sẽ chịu trách nhiệm trả nợ máu nầy đây ???

5. Khi c̣n đương thời, đảng CSVN thựng rêu rao không ngớt lời rằng chủ nghĩa "Vô Sản bách chiến bách thắng". Bây giờ hồi tưởng lại đảng có thấy mắc cở, thẹn thùng không? Đảng có thấy ḿnh mị dân quá đáng không? Hay là đảng đă vỡ lẽ ra rằng "Đồng hồ Liên Sô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ, trăng Trung Quốc tṛn hơn trăng nước Mỹ, nào ngờ đâu giữa trời xanh c̣n có trời xanh" ? ? ?

6. Cứ tiếp tục hồi tưởng lại những khẩu hiệu lớn mà đảng đă ngày đêm rỉ rả bên tai dân chúng đến điên người như vô sản một nhà và  chỉ có đế quốc mới có xâm lăng. Không biết đảng CSVN c̣n nhớ các trận đánh dai dẳng dọc biên giới Liên Sô và Trung Quốc hay không? Nhưng chắc chắn, đảng sẽ không bao giờ quên được cuộc Tây Chinh. Nếu đảng không nhớ, các gia đ́nh tử sĩ sẽ nhắc cho nhớ. Nếu đảng mau quên, các oan hồn đă nằm xuống hằng đêm sẽ nhắc cho nhớ. Đổ quân qua chiếm đóng bên Campuchia để thực hiện mộng bá quyền của Liên sô đến đổi chính quyền và nhân dân xứ nầy phải phẫn nộ đuổi về. Như vậy là xâm lăng, là thực dân kiểu cũ hay kiểu mới? C̣n những trận đánh mầy c̣n tao mất dọc biên giới Việt-Trung khoảng 1979 khi mà đảng CSVN c̣n nắm được chân Liên Sô. Như vậy có phải là t́nh nghĩa vô sản đời đờI bền vững hay không? Hay là môi hở răng rụng? Ấy thế mà đến nay, đảng CSVN vẫn c̣n ngây ngô hoặc chịu đấm ăn xôi khi vẫn c̣n tin tưởng phương châm 16 chữ của Đảng CS Trung Quốc: "Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai" (sic).

7. Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, thống trị toàn quốc, đảng đă mạnh tay diệt "tư sản mạI bản". Bây giờ hơn lúc nào hết, đảng lại cầu khẩn, nếu không muốn nói là lạy lục để rước tư bản nước ngoài vào, thậm chí có rất nhiều công ty ngoại quốc hành hạ công nhân Việt Nam một cách dă man, ấy thế mà đảng vẫn ngậm miệng ăn xôi. Như vậy lúc nào sai, lúc nào đúng? Nếu lúc trước sai th́ đảng phải sửa sai (lại sửa sai), trả của lại, nhưng c̣n mạng người chết trong tù th́ đảng tính sao? Nếu lúc trước đúng, bây giờ hoàn cảnh bắt buộc phải làm sai. Như vậy rơ ràng đảng v́ tiếc nuối quyền lực để thu góp cho đầy túi tham chứ đâu có v́ dân? Đảng như vậy có bất xứng không? Bất xứng mà c̣n ngồi ĺ đó làm ǵ?

8. Cũng vậy, sau khi thống trị toàn quốc, đảng đă đưa hằng trăm ngàn quân, cán chính VNCH vào các trại lao động bắt họ làm việc thật nhiều, cho ăn thật ít với những mong đạt được một công ba bốn việc. Mượn cuộc sống c̣n lại của họ để phá chông ḿn thay cho đảng, chết lần ṃn trong tù để đảng khỏi sợ dư luận thế giới chỉ trích, lao động để làm giàu cho tài sản cán bộ Xă Hội Chủ Nghĩa. Đảng đă không tiếc lời mạt sát họ là chạy theo đế quốc, nhiều nơi c̣n dùng danh từ nặng nề hơn như liếm gót giầy của đế quốc. Những đồng bào vượt biên hay vượt biển cũng bị nguyền rủa và mạt sát không kém. Ấy thế mà gần đây, khi cần tiền để tồn tại, đảng đă tôn vinh họ là Việt Kiều yêu nước và là "khúc ruột ngàn dậm" nghe ngọt ngào rất dễ thương. Đảng có thấy ngượng miệng không? Trước đây, thay v́ tống họ vô tù, những tài năng trong chế độ cũ từ quân, cán, chính, đến công thương kỹ nghệ gia nếu để họ hợp tác hầu đưa đất nước đi lên th́ bây giờ đất nước đă tiến xa, đâu có hận thù dân tộc và đảng nh́n họ đâu có ngượng ngùng như thế nầy, phảI không? Tại sao sau khi chiến tranh chấm dứt, đảng có thể bắt tay dễ dàng với các "đế quốc" Nhật, Pháp, Mỹ mà lại không tha thứ được với những người cùng một ṇi giống?

9. Ông Hồ Chí Minh đă dạy "Cán Bộ là đầy tớ của nhân dân". Nghịch lư, vạn lần nghịch lư. Đầy tớ th́ nhà cao cửa rộng, đô la chảy tới nước ngoài để cho con cháu sống phè phỡn đời đời. C̣n chủ nhân th́ bần cùng. Một đất nước mà Thủ Tướng phải than trời v́ bất trị tham nhũng. Tham nhũng đến độ 55% giá trị các công tác đấu thầu bị tham quan ăn chận, trên 50% vốn đầu tư nước ngoài bị tham quan lấy trước. Vấn đề đặt ra là "Bác" dạy đúng hay đảng làm sai. Nếu đảng làm sai, đảng cứ ngồi ĺ đó măi sao và thanh niên trong nước vẫn can đảm làm ngơ để cho tập đoàn nầy tiếp tục bóc lột dân đen với trăm ngàn lư luận chạy tội quanh co vậy sao? Nếu "Bác" biết nói để mà chơi, nói nhưng chắc chắn không thực hiện được hóa ra "Bác" lừa bịp nữa hay sao ???

10. Bây giờ c̣n một vấn đề hết sức hệ trọng, không thể tha thứ được. Đó chính là tội bán nước. Toàn dân thiết nghĩ, dù lẻo mép đến đâu, đảng cũng không thể chạy tội điểm nầy. Thật vậy, Phạm Văn Đồng không thể nào dám nh́n mặt Tổ Tiên để tŕnh văn bản gởi cho Chu Ân Lai, Tổng Lư Quốc Vụ Viện Trung Quốc (Thủ Tướng) kư ngày 14-9-1958 nh́n nhận lănh hải xa 12 hải lư của nước nầy (>>>Công hàm bán nước). Nội dung văn bản bán nước nầy như sau: "Ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4-9-58 của Chính Phủ nước CHNDTH quyết định về lănh phận của Trung Quốc. Chính Phủ nước VNDCCH tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lư của Trung Quốc". Điều đó, mặc nhiên xác nhận Hoàng Sa và nhiều hải đảo khác thuộc về chủ quyền Trung Cộng, nếu tính từ đảo Hải Nam. Phụ họa cho điệu ru phản quốc đó, trên tờ Sài G̣n Giải Phóng, tháng 5 năm 1976, đă đăng một bài xă luận liên quan đến quần đảo Hoàng Sa với những câu nịnh bợ đến đỏ mặt: "Trung Quốc Vĩ đại đối với chúng ta không chỉ là người đồng chí mà c̣n là người thầy tin cẩn, đă cưu mang chúng ta nhiệt t́nh để chúng ta có được ngày hôm nay, th́ chủ quyền Hoàng Sa thuộc Trung Quốc hay thuộc ta cũng vậy thôi (Việt Nam, Trung Quốc sông liền sông, núi liền núi). Khi nào chúng ta muốn nhận lại ḥn đảo nầy, Trung Quốc sẽ sẵn sàng giao lại". Lư luận theo kiểu mặt chai mài đá đó chẳng khác nào bảo rằng tao với mầy là bạn thân, vợ tao mầy cứ giữ xài đi, khi nào tao muốn nhận th́ trả lại.

Tiếp nối tội tày trời bán nước kiểu đó, Lê Khả Phiêu ŕnh rập những ngày cuối năm để dư luận không quan tâm hầu kư hiệp ước bán lănh thổ ngày 30-12-1999, hiệp ước bán lănh hải ngày 25-12-2000, hiệp ước bất b́nh đẳng khai thác lănh hải kư cùng ngày 25-12-2000, hiệp ước sau nầy bắt đầu có hiệu lực kể từ ngày 30-6-2004. Gần đây nhất, Nghị Định Thư bổ sung cho hiệp ước Việt Trung về hợp tác ngư nghiệp vịnh Bắc Bộ kư ngày 29-4-2004. Thật là buồn cười về mức độ ngây ngô của đảng CSVN. Trên đời nầy làm ǵ có sự hợp tác b́nh đẳng giữa một bên Trung Cộng có tàu đánh cá tối tân hơn, số lượng lại đông hơn gấp nhiều lần nếu so với tàu đánh cá VN hiện rất nghèo nàn về mặt kỹ thuật, số lượng lại kém xa. Cho nên, không lấy ǵ làm ngạc nhiên khi thấy ngư dân Việt Nam nhận lấy hậu quả nặng nề là ngày 8-1-2005 quân đội "Trung Quốc anh em" đă xả súng bắn chết 9 ngư phủ, làm bị thương 7 và bắt đi 8 ngư dân của Huyện Hậu Lộc và Hoằng Hoá, Thanh Hóa. Càng về lâu về dài, ngư dân Việt Nam một là chấp nhận bỏ nghề, chấp nhận chết đói, hai là chấp nhận t́m cái chết trong cái sống tương tự như các công nhân VN chấp nhận đi lao động xứ người. Đến nay, người và xác chết đều chưa trả. Trong khi phát ngôn viên của chính quyền CSVN chỉ phản đối cho chiếu lệ th́ tại hải ngoại đồng bào Việt Nam khắp nơi trên thế giớI, ngày 28-01-2005, đă biểu t́nh rầm rộ và đồng loạt để cực lực phản đối hành động xâm lăng trắng trợn nầy trước các sứ quán của Trung Cộng .

Nh́n lại quá khứ mà tiếc nuối. Phải chi, ngay sau khi khống chế toàn cơi Việt Nam, đảng CSVN đừng có quyết định dứt khoát làm tay sai cho Liên Sô để gây hận thù với hai nước láng giềng kề cận, Trung Cộng và Campuchia, mà con cháu sau nầy đời đời kiếp kiếp phải trả, dù họ không vay.

Phải chi, đảng CSVN, lúc đó, khôn ngoan hơn, bớt tự cao tự đại hơn, bên ngoài cho áp dụng chính sách ngoại giao ḥa với Trung Cộng, siết chặt hàng ngũ với các Quốc Gia Đông Nam Á, giao thiệp rộng răi với các cường quốc Tây Phương kể cả Hoa Kỳ. Một khi đă bỏ vốn đầu tư, như tấm gương ở Iraq, các cường quốc nầy sẽ là những lực lượng đối trọng với Trung Cộng để quân b́nh cán cân lực lượng ở trong vùng.

Phải chi, về mặt mặt nội trị, nhất là sau khi Liên Sô và Đông Âu tan ră, đảng CSVN sớm chấp nhận xử dụng nhân tài vật lực của chế độ cũ một cách bao dung, chân t́nh. Ưu tiên tập trung vốn liếng xây dựng hạ tầng cơ sở kinh tế như đường xá, đê điều, phi trường, bến cảng, điện, nước, điện thoại, hệ thống tiền tệ và ngân hàng, hệ thống giáo dục. Từng bước dân chủ hóa từ cấp hạ tầng xă ấp tiến đến cấp trung ương để đất nước có một chế độ dân chủ pháp trị thật sự hầu lôi cuốn và giữ chân được đầu tư ngoại quốc, hầu thu hút được sự hợp tác nhân lực của dân chúng ở trong và và chất xám của tuổi trẻ ở hải ngoại. Rơ ràng nhất, dù tích cực trong chiến dịch vận động chính quyền các đô thị tại Hoa Kỳ chấp nhận cờ vàng ba sọc đỏ, dù chống đối quyết liệt hành động bán nước của đảng CSVN qua các hiệp ước bất b́nh đẳng, nhưng đồng bào Việt Nam tại hải ngoại vẫn không quên chống hành động xâm lăng của Trung Cộng.

Càng nói, càng nghĩ đến mà cảm phục cho sự dũng cảm vô bờ bến của các chiến sĩ hải quân VNCH trong trận hải chiến anh hùng ngày 19-01-1974 tại Hoàng Sa. Với những chiến hạm kém tối tân hơn (Về phía hải quân VN: Tuần dương hạm HQ5, HQ16, hộ tống hạm HQ10, khu trục hạm HQ4; về phía hải quân TC: Chiến hạm chỉ huy Kronstad 274, chiến hạm 271, 389, 396, cùng 2 ngư thuyền ngụy trang (Trích từ Hải Sử Tuyển Tập), chỉ với ḷng yêu nước, yêu từng tấc đất của Tổ Tiên để lại, mà hải quân VNCH đă dũng cảm đương đầu với đoàn hải chiến xâm lăng của Trung Cộng một cách oai hùng. Thắng hải chiến, tuy không chiếm và giữ được Hoàng Sa, nhưng về chính trị rơ ràng chúng ta đă đạt được mục tiêu. V́ chính trận hải chiến ngày 19-01-1974 là một ấn dấu về lịch sử để thêm một chứng cớ đ̣i lại Hoàng Sa và cũng thêm một chứng cớ về sự hèn nhát, "khôn nhà dại chợ", bán nước để miễn sao giữ được quyền hành thống trị của đảng CSVN.

Đảng CSVN đă không đủ can đảm đương đầu với Trung Cộng, trong khi lại đầy định kiến, chủ quan, không dám dựng bảng đồng tại Hoàng Sa, Trường Sa để vừa vinh danh các chiến sĩ hải quân VNCH, vừa làm ấn dấu ranh giới đất đai của QuốcTổ (Như TS. Nguyễn Thanh Giang đă đề nghị). Xét cho cùng, các lời tuyên truyền lừa mị dân chúng của đảng CSVN "chống xâm lăng giành độc lập" càng ngày càng rơ nét hơn và thua xa ḷng yêu nước chân t́nh của những đồng hương, của những tuổi trẻ, con em của những người mà 30 năm trước đây đảng đă mạt sát không tiếc lời.

Nếu cần phải nhỏ lệ, chúng ta, những người yêu nước, những quân dân cán chính VNCH rất dễ dàng hiến dâng cho người binh nh́ hải kích Đỗ Văn Long (người chiến sĩ đầu tiên hy sinh trong trận hải chiến lịch sử Hoàng Sa), HQ Trung úy Lê Văn Đơn và các chiến sĩ đă hy sinh cho trận hải chiến Hoàng Sa cũng như của các quân binh chủng khác đă tưới máu đào của ḿnh để giữ từng ngọn rau, từng tấc đất của Ông Cha để lại. Chính họ mới xứng đáng là cháu con của Quang Trung, của Trần Hưng Đạo, của Ngô Quyền, của Trưng Triệu, và gần đây, họ xứng đáng đứng trong hàng ngũ của những dũng tướng VNCH Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Hồ Ngọc Cẩn.. Và, cũng chính họ sẽ được ngồi trong hàng ngũ Phán Quan để xét xử và tuyên án những đứa con bán nước, măi quốc cầu vinh, phản bội đồng đội, những kẻ "đi trước khi CS đến và về trước khi CS đi".

Cách đây non 600 trăm năm, khi dựa vào thế nước để luận anh hùng, đại thần Nguyễn Trăi đă viết "Từ Đinh, Lê, Lư, Trần dựng nền độc lập, cùng Hán Đường Tống Nguyên hùng cứ một phương. Dẫu cường nhược có lúc khác nhau, nhưng hào kiệt thời nào cũng có." Đúng vậy, ngày xưa anh hùng Lư Thường Kiệt đem quân đánh Tống; ngày nay, với tuần dương hạm mang danh NGƯỜI [HQ.16] cháu con đă nối gót đuổi quân TC ra khỏi Hoàng Sa.

Nhân mùa Xuân của 30 năm nh́n lại, chúng ta cố gắng, nhưng vẫn không cười được khi nghĩ đến những ngư dân nghèo nàn bất hạnh ở Thanh Hóa. Càng buồn hơn, khi nhớ lại sự việc Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton đă bỏ danh dự và thời giờ để can thiệp cho một cậu bé ngỗ nghịch bị chính quyền Singapore kết án đánh 100 roi về tội vẽ trên tường. Tôi cũng thán phục không ít chính quyền Singapore khi biết từ chối lời xin của vị Tổng Thống một cường quốc là không có lợi về mặt ngoại giao và không có lợi về mặt cảm t́nh đối với dân chúng Hoa Kỳ. Nhưng chính quyền xứ nhỏ bé nầy muốn chứng minh hai điều: độc lập dân tộc và pháp trị, nên chỉ bớt vài roi mà vẫn không hủy án. Đảng CSVN th́ ngược lại rất nghiệt ngă đối với dân chúng, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ với đảng viên, đánh thẳng tay người lo hối lộ khi sự việc đổ bể, trong khi lại nâng niu, cưng chiều cán bộ tham nhũng, nhận hối lộ.

Đất nước là của chung. Giang sơn là của Tổ Tiên để lại. Tuyệt đối nó không phải là gia bảo riêng tư của đảng CSVN. Khi có xâm lăng, Đảng có chừa dân ra khỏi đi chiến đấu không? Chính v́ đất nước là của chung nên đảng CSVN không được độc quyền bán nước. Không được độc quyền mượn đất nước làm pḥng thí nghiệm cho tập đoàn thống trị. Cứ làm sai rồi sửa. Càng sửa, càng sai. Càng sai đảng càng giàu, dân càng khổ. Càng sửa dân càng khóc, đảng viên càng cười ngất ngưỡng trên ngôi thống trị và bóc lột.

Chính v́ thế, Xuân năm nay, đă đến lúc toàn dân trong và ngoài nước cùng đứng lên hỏi tội, nhiều tội lắm mà nặng nhất là tội phản quốc của đảng CSVN.

Lê Tấn Trạng

Xuân 2005

Chú thích:

Tài liệu đính kèm: >>> Công hàm bán nước của Việt cộng

 

Trở lại trang chánh