Hà nội ngày 7-9-2005
Thân gửi các anh em trong nhóm
"Đấu tranh v́ dân chủ"
V́ lí do đó, tôi viết lá thư này.
Trước hết cần phải xác định rơ truyền thống của dân tộc chúng ta
(của các anh và của tôi) bao gồm nhiều yếu tố nhưng có hai đặc trưng
chính:
ANH DŨNG CHỐNG NGOẠI XÂM
HÈN NHÁT TRƯỚC NỘI XÂM.
Nói cách khác một dân tộc anh hùng khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài
nhưng hèn nhát, khiếp sợ và khuất phục vô điều kiện kẻ cầm quyền. Đă
là truyền thống có nghĩa nó là một thế lực tinh thần có khả năng
điều khiển con người và trở thành một thành phần trong cấu trúc tâm
sinh lư. Để chống lại một truyền thống như thế phải hiểu rất rơ đó
là một cuộc đấu tranh cam go nguy hiểm từ mọi phía và những ai dấn
thân vào phải sẵn sàng chấp nhận thua thiệt và hy sinh.
Trong cuộc đấu tranh này ắt phải xẩy ra hai hiện tượng:
a/ Về phía nội bộ sẽ có những người đào ngũ, hàng binh và những kẻ phản bội.
b/ Về phía kẻ cầm quyền sẽ có đủ các mưu sách đàn áp, mưu hại, hành
nhiễu và họ sẽ không (...) đội ngũ của chúng ta. Trường hợp Thanh
Giang là ví dụ, tôi đă cảnh báo tướng Trần Độ, ông Hoàng Minh Chính
từ đầu nhưng có lẽ ai cũng phải đi hết đoạn đường mê mụ mới có thể
nh́n ra sự thực. Tôi cũng không hơn ǵ các vị, tôi đă trả học phí
này cho cô Phương Quỳnh, ngôi sao sáng chói của tổng cục 1 dưới thời
tướng Dương Thông- Quang Pḥng, chỉ có điều kinh nghiệm của tôi xảy
ra trước các vị 10 năm. Thật ra, trên trái đất không có ǵ mới lạ.
Tất cả chỉ là "bổn cũ chép lại" thôi. Vả lại, chớ quên rằng gần một
nữa ngân quỹ quốc gia dùng để nuôi đám người "ngửi hơi, săn mùi" cho
nên họ phải hành nghề đó v́ cơm áo. Xă hội độc tài phải tạo cho được
loại người này để trói cột họ vào bệ đỡ quyền lực.
Tôi nghĩ rằng không ít người trong số đó cảm thấy nhục nhưng v́ họ
đă được nặn ra để đàn áp dân chúng, v́ sự tồn tại của họ, họ không
có cách nào hơn. Xă hội dân chủ là xă hội phải tạo được công ăn việc
làm tử tế, xứng đáng cho lớp người mới và dạy cho những ai c̣n duy
tŕ nghề này sống cho ra hồn người. Tôi chưa được đi khắp thế giới
nhưng chỉ làm phép so sánh công an Việt Nam với các đồng nghiệp của
họ tai Pháp, Ư (Turin) tôi thấy thương họ thật, chưa ở nơi nào cái
nghề này bị khinh bỉ như ở xứ ta. Tuy nhiên, đây là hy vọng của tôi
với một lớp người mới, c̣n khả năng hoán đổi. Riêng với loại đă "ṃn
răng, rụng lông" như Thanh Giang hoặc "cả mười phương, thập thành"
như Phương Quỳnh th́ đành cho họ về hưu thôi.
Chúc anh em đủ tinh thần cảnh giác cho cuộc đấu ngày mai.
Dương Thu Hương