ĐỨNG LÊN ! CÙNG NHAU CỨU QUỐC !
“Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn
Lừng lẫy làm cho vỡ núi non
Xách búa đánh tan năm bẩy đống
Đưa tay đập vỡ mấy trăm ḥn …”
Đời ngang dọc Anh mang cho sông núi
Cho quê hương, nước Việt, giống Lạc Hồng
Tuổi thanh xuân Anh trao tặng non sông
Nhưng nước mất, Anh làm thân lưu lạc
Không khuất phục trước quân thù gian ác
Nơi trời xa, Anh vững chí anh hào
Cùng đồng bào, dân Việt khắp năm châu
Đoàn kết lại, Anh đưa hồn gọi nước
Mong quốc nội, nhân dân ta sóng bước
Cùng đứng lên, đánh đổ bọn cuồng ngông !
Sáu mươi năm thống trị nước non ḿnh
Gây đau khổ, tóc tang cho dân tộc
Chúng đă đến v́ chiêu bài mác xít
Làm lu mờ nền luân lư Việt Nam
Làm quê hương đau khổ với lầm than
Đem thân gái bán đi làm gái khách
Và em nhỏ đêm ngày mang áo rách
Lê đôi chân đi khắp phố, khắp phường
Nào đánh giày, nào vé số trên tay
Em đánh đổi tuổi thơ vào lẽ sống
Tuổi thơ ấy lẽ ra em được sống
Trong ṿng tay âu yếm của mẹ cha
Trong cơm no, áo ấm của sơn hà
V́ em nhỏ trắng trong như viên ngọc
Em là cả một giang sơn gấm vóc
Là tương lai của đất nước, quê hương
Nhưng ngờ đâu sống giữa “Đảng soi đường”
Thân trong trắng, em thành thân gió bụi !
Anh trai hỡi Anh hăy v́ nhân loại
V́ đồng bào, v́ hơn tám chục triệu dân
Của Việt Nam, của gịng giống anh hùng
Anh xứng đáng như Quang Trung, Nguyễn Trăi
Anh trai hỡi Anh bước đi vững chăi
V́ bên Anh, chân lư sáng, soi đường
Áo ấm, cơm no sẽ đến mọi phố phường
Đem áo mới về cho từng em nhỏ
Cộng sản đó là dân ḿnh c̣n khổ
Chúng “Die” rồi, ta mới tự do
Anh trai hỡi ! Hăy v́ dân, v́ nước
Nước cần anh và Em cũng cần Anh !
Chung tay bước, ta tiến về phía trước
Đường gian khổ, quyết chí không lùi bước !
V́ tương lai, đích đến, hẹn ngày mai
Đi, đi Anh ! Dân nước Việt mong chờ !
Ngày áo ấm, cơm no, muôn nhà đợi !
Quốc nội ngày 29 tháng 6 năm 2005
Lê thị Thuận Thiên