Cõi thương đau

 

Ta trở lại quê hương chiều gió cát

Vùng địa linh nhân kiệt một thuở nào

Ta dõi mắt tìm đồng xanh núi biếc

Chỉ thấy đời ôm hận đứng xanh xao !

Rồi đứng lặng với nổi sầu tuyệt diệt

Đời nhìn nhau qua ánh mắt nghẹn ngào

Trên lối cũ sâu vết hằn oan nghiệt

Đời nhọc nhằn trong cõi sống thương đau !

Trong tiếng gió giọng ai buồn da diết

Lời uất hờn từ phế phủ tiêu hao

Ta cúi xuống xót thương đời khánh kiệt

Người hởi người, hờn tủi đã dâng cao !

 

Bạch Loan

 

 Trở lại trang chánh