Bài học đầu tiên cho đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam

Wednesday, September 07, 2005

Nguyễn Vĩnh Long

Trích Dan Chim Viet Online

Cứ đọc 4 tờ báo lớn xuất bản ở Sài G̣n và Hà Nội (Hà Nội Mới, Sài G̣n Giải Phóng, Tuổi Trẻ, và Thanh Niên) mỗi ngày th́ có thể thấy được là t́nh trạng ăn cắp, móc ngoặc, tham ô, hối lộ, chèn ép dân chúng, tệ nạn đủ loại từ thuốc lắc cho đến ma túy xảy ra trong mọi ngành, mọi cấp, và dính đến mọi cỡ cán bộ đảng Cộng Sản Việt Nam.

Mới đây nhất là vụ gian lận thầu điện kế gia dụng để ăn cắp 220 tỉ đồng Việt Nam (khoảng 14 triệu đô la Mỹ, theo báo Sài G̣n Giải Phóng) của Lê Minh Hoàng và các cán bộ cấp dưới. Hoàng là thành ủy viên đảng Cộng Sản Việt Nam của Sài G̣n, đại biểu quốc hội của Việt Nam, lănh đạo ngành điện lực thành phố. Dưới Hoàng là một loạt cán bộ cao cấp khác như Hoành, Thiều, Điền...

Câu hỏi đặt ra là tại sao xă hội Việt Nam bây giờ lại có thể tệ như vậy? Nhớ lại năm 1973, tức là 32 năm trước, ở Sài G̣n, khi ngồi xe công từ phi trường Tân Sơn Nhất về cơ quan cùng với ông sếp ngành đại học của tôi và một khách người Singapore, vị khách này rút ra hai cây thuốc lá Dunhill để tặng ông sếp tôi và tôi, mỗi người một cây, để làm quen. Tôi th́ nhă nhặn không nhận, ông sếp tôi th́ cám ơn rất lễ độ nhưng ra mặt nghiêm và sau đó ông ném cây thuốc lá qua cửa xe xuống lề đường rồi nói với ông bạn nước ngoài: xin lỗi, tôi được dạy từ nhỏ không có thói quen nhận quà từ khách. Ông khách xụ mặt xuống nhưng sau đó xin lỗi. Ông sếp tôi làm hơi quá đáng nhưng hiểu được: ḷng tự trọng của ông bị xúc phạm.

Chúng tôi đă được học những điều như vậy ở đâu từ lúc nhỏ, trong gia đ́nh, đoàn thể, trên học đường hoặc ngoài xă hội. Bây giờ, năm 2005, dân ngoại quốc tới Sài G̣n mà cho cán bộ nhà nước quà như vậy họ phản ứng rất khác. Chưa kịp cho đă bị đ̣i ngay từ phi trường. Thiệt là thô bỉ và nhục hết sức. Đừng nói ǵ “quà” cỡ 200 tỉ đồng của các cán bộ điện lực như Hoàng và Hoành, chỉ cần vài triệu đồng Việt Nam nhỏ nhoi thôi, các thư kư ṭa án và thẩm phán đă chịu cam ḷng đổi trắng thay đen rồi. Chỉ cần vài triệu đồng Việt Nam là một quan công an cấp tá (đảng viên cỡ bự mới lên tá được chớ) sẽ bao che cho những gă du đăng, ma cô lộng hành suốt mấy năm trời. (Xin đọc báo mấy tháng qua về chuyện các thư kư ṭa án ở Sài G̣n và chuyện ông trung tá công an tên Loan với tay du đăng Hai Chi buôn gỗ lậu ở Phan Thiết th́ biết là tôi không dựng chuyện để nói cho có). Các vị quan ṭa và công an này đều là đảng viên CS hết, có thể là ở trong cấp ủy nữa. H́nh như đối với cán bộ CS và những người sắp sửa theo CS th́ chuyện từ chối món lợi (dù nhỏ dù lớn, chánh đáng hay bất chánh) đều là ngu dại. H́nh như đảng CS dạy đảng viên là lột được ai th́ cứ lột? Vậy th́ phải hiểu và giải thích làm sao sự khác biệt này? Ta đặt câu hỏi là tại sao một đảng chính trị mà tuyển chọn phần lớn đảng viên đều là những người sống hèn kém và không có ḷng tự trọng như vậy dù những đảng viên đang có chức vị và ăn lương? Tại sao một đảng mà đảng viên nào, từ anh nhỏ như anh thanh tra giao thông đứng bến cho đến anh lớn cỡ thứ trưởng (như Mai Văn Dậu, Bùi Quốc Huy) hay hơn nữa cũng đều có tính tham lam ăn cắp và nhận hối lộ mà không hề biết đến ḷng tự trọng và nhân cách là ǵ. Hay là các đảng viên tốt đă chết hết trong chiến tranh rồi, chỉ c̣n lại loại thứ phẩm và phế phẩm thôi?

Những người lănh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam các cấp đổ lỗi là tại cán bộ không chịu tu dưỡng rèn luyện, không làm tốt khâu phê b́nh và tự phê b́nh (?).Có người đổ lỗi cho cơ chế (cơ chế ǵ th́ không nói). Người th́ nói tại nghèo quá. Ông sếp tôi ngồi trên xe công ngày xưa (với tôi và người khách Singapore) cũng nghèo. Cơ chế xă hội trước đây của miền Nam cũng chưa thể gọi là hay và hoàn hảo như người ta ca tụng xă hội chủ nghĩa bây giờ. Ông sếp tôi cũng không cần học tập chính trị, tu dưỡng và rèn luyện mỗi ngày, ông không cần phê b́nh ai cũng chẳng cần tự phê b́nh. Ông chỉ cần có cái ḷng tự trọng cao như núi.

V́ thế, tôi đề nghị là bài học đầu tiên đảng Cộng Sản Việt Nam nên dạy cho các đảng viên của họ là: hăy có ḷng tự trọng. Bài học phê b́nh và tự phê b́nh xin dạy sau. C̣n nếu không hiểu ḷng tự trọng là ǵ hay không thích, th́ đừng huênh hoang nữa, cứ nhận đại là đảng “không cần tự trọng”, coi ai làm ǵ được ḿnh. Ít ra cũng là thứ “dám làm dám chịu”. Cái tính quân tử mà bọn du đăng, bụi đời vẫn hay áp dụng!

Sài G̣n 8/2005

 

Trở lại trang chánh