Như một phóng sự

Áo Trắng cho Tự Do
  Bạch Y

Tiếng xe cộ ầm ầm từ con lộ đă chui qua song cửa sắt, lan tràn vào căn pḥng nhỏ bé, đánh thức tui đă đến giờ phải đi trả nợ đời, dù cố gắng cách mấy tui cũng không nhắm mắt được nữa. Hối hả tắm rửa, đánh răng và trang điểm song tui vội vă đi kiếm chiếc áo mặc đi làm, tiếng má tui ở dưới nhà vọng lên :

- Con Tư đến giờ đi làm rồi mà sao c̣n nằm ́ ra đó...

Tui vội vả chụp chiếc áo dài quen thuộc màu tím. Nhưng tui chợt nhớ và gọi to hỏi má tui :
- Má ơi, hôm nay ngày mấy vậy má ơi ?

- Hôm nay thứ năm mùng một tháng mười hai ! Lẹ lên Tư ơi, má c̣n đi chợ nữa !

Tui chợt nhớ lời kêu gọi mặc áo trắng cho tự do dân chủ mà tui đọc lén hôm nọ trong lúc đang chat với Thảo. Tui liệng chiếc áo tím lên giường và lấy chiếc áo dài trắng mà tui đă ủi từ hôm kia, nó được treo cẩn thận trong tủ. Tui hơi lưỡng lự, không biết ḿnh có "NÊN MẶC" hay không ? Tại sao lại không nhỉ, mặc áo quần mà cũng cần có phép của nhà nước à. Ở cái xứ bốn ngàn năm văn hiến này nó rất là kỳ lạ, trong lúc cả thế giới được tự do cởi mở, th́ ở đây nó vẫn bao trùm một màn lưới vô h́nh ŕnh rập mọi sinh hoạt của con người và sẵn sàng đưa người ta đi vô khám mà không có một lư do ǵ cả và thả người ta về không một lời xin lỗi. Nước Việt Nam đă vào WTO, hội nhập thế giới mà người dân Việt th́ như là một đứa trẻ lên ba, dù có là Thạc sĩ, Kỹ sư, Giáo sư, Tiến sĩ, Bác sĩ đi đâu làm ǵ cũng phải xin phép nhà nước và đám "đầy tớ nhân dân". Như bác sĩ Phạm Hồng Sơn ngoài Hà Nội bị quản thúc rổi lại c̣n bị ghi quanh nhà "... phản động, làm tay sai cho nước ngoài” chỉ v́ bác Sơn dám phát biểu về sự đàn áp tự do dân chủ với đài VOA, đài BBC. Thế c̣n các cán bộ, các dân biểu bù nh́n cũng tuyên bố rùm beng với báo chí ngoại quốc th́ là ǵ nhỉ? Chưa hết nhé, nếu bị quan tham cướp đất, nằm vườn hoa Mai Xuân Thưởng cả năm chẳng ai đoái hoài, nếu mà ngỏ lời than thở với báo chí nước ngoài, hoặc loan tin qua internet cho khúc ruột ngàn dậm hay th́ là bị trù đập ngay, như nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Ni Sư Đàm Thoa và c̣n nhiều người nữa mà Tư tui nhớ không hết. Nghĩ tới đó tui nổi máu bà Trưng bà Triệu lên, có ǵ mà phải sợ, bèn mặc chiếc áo dài trắng, tṛng luôn một cái quần lụa trắng. Đă chơi là chơi xả láng luôn, dân Nam Bộ mà, Tây Mỹ c̣n chả sợ, sợ ǵ mấy anh tham quan, mấy chú 5C (con cháu các cụ cả) và đám Mafia Đỏ. Tui hối hả lên xe đi làm.

- Má ơi, con đi làm, má nhớ khóa cửa nghe.

- Con nhớ về sớm sớm, tối nay má nấu món canh chua cá đó...

Bụi, ồn ào và cái ẩm thấp xông thẳng vào mặt tui. Người và xe đang chen chúc nhau, hỗn loạn trên con đường nhỏ hẹp đày ổ gà dẫn về trung tâm thành phố. Tôi liếc nh́n xung quanh, lạ thật h́nh như có nhiều người mặc áo trắng hơn mọi ngày. Vào đến sở tui càng ngạc nhiên hơn, cả pḥng tui hôm nay gần như ai cũng mặc áo trắng. Chỉ có lăo giám đốc ngày thường hay mặc áo trắng, hôm nay lại diện một cái áo kaki vàng khè, thắt thêm một cái cà vạt đỏ, đúng là trung thành với Bác và Đảng 100% và giống như mới đi bắt cá về. Tui tự hỏi: "ai bảo hắn mà hắn biết tin này ?". Chắc là hắn cũng coi lén mấy tờ báo dân chủ đấy, cái này là liên lạc ngầm với nước ngoài nhé. Lăo tiến lại hỏi tui :

- Bữa nay em không mặc áo tím như ngày thường hả ?

- Chào anh Ba , hôm nay chị Ba đi vắng ?

- Sao vậy em ?

- V́ em thấy anh Ba để ư em hơi kỹ... Em không méc đâu - tui cười chọc hắn.

-Lăo toát mồ hôi , xoa xoa cái đầu sói, vừa bỏ đi vừa dặn với :

- Trưa nay em đi thu tiền cho qua ở chợ Bến Thành đi...

Tui mừng húm, vừa khoảng 11 giờ vội xách xe chạy một ṿng Saigon. Ngoài giờ đă đông người, những tà áo trắng bay phất phới khắp đương phố. Giờ tan học các học sinh trung học áo trắng trên xe kéo về như một đoàn biểu t́nh thầm lặng. Họ cứ thế người nối người, xe nối xe tạo thành một đoàn chim trắng chiếm toàn con lộ. Họ cười nói nhưng như có một mănh lực vô h́nh nào đó, họ từ kéo về chật nơi bùng binh chợ Bến Thành rồi ṿng lên dinh Độc Lập và kéo về nhà thờ Đức Bà. Dọc hai bên đường những hàng cây me xanh giờ chen những bóng người già có, trẻ có, tất cả đều mặc ÁO TRẮNG !

Các em nhỏ đi học về đă cất cái khăn quàng đỏ để chỉ c̣n mặc trên ḿnh những chiếc áo trắng. Đoàn người như một ḍng nước bạc cuốn phăng đi những rác rến của ngăn cấm, của áp bức. Họ vẫn như mọi ngày vẫn đi, vẫn truyện tṛ, nhưng ai cũng biết ḿnh đang làm ǵ, ḿnh đang đ̣i Tự DO DÂN CHỦ, họ cảm thấy thoải mái, thư dăn và biết ḿnh có rất nhiều bạn đồng hành.

Một trung tá công an nào đó đang gọi gấp về Tổng đài :

- Chúng nó đông quá ! Xin anh cho lệnh !

- Họ có làm ǵ không ?

- Họ mặc áo trắng !

- Thế th́ có ǵ mà phải báo cáo...Thôi anh về nhà đi cho khoẻ... Cúp

Bên lề đường mọt chị bầy bán áo sơ mi, có người hỏi
- Chị có áo đỏ không ?
- Cái mốt đó xưa quá rồi anh Hai ơi ! Bây giờ người ta mặc áo trắng không à !

Thế là mọi người đứng xung quanh cười vang lên, tiếng cười thật vô tư, ấm áp. Một cái ǵ đó vừa len vào tim mọi người, cái Tự Do mà mọi người đă lâu không được thở.

Tui lặng ngắm nh́n ḍng áo trắng đang tuôn chẩy. Tui thấy màu TRẮNG nó đẹp và trong sáng quá, nó thay cho mầu máu Đỏ hôi tanh đầy hận thù và chết chóc. Màu trắng linh thiêng quá, nó tượng trưng cho sự trong sạch, cho Ḥa B́nh và hôm nay nó là sức mạnh nối liền bao niềm ước mơ DÂN CHỦ TỰ DO.

Nhiều người đi qua và tui nh́n thẳng vào mắt họ. Họ cũng nh́n lại tui. Chiếc áo Trắng hiện rơ trong ánh mắt. Trong giây phút đó, chúng tui biết ḿnh không đơn độc, không c̣n sợ hăi nữa, hai hàng nước mắt vui sướng đă chẩy ra hồi nào trên g̣ má tôi.

Việt Nam ơi ! Sài G̣n ơi ! Hôm nay Việt Nam đă dành được một ngày Tự Do ! @

 Bạch Y

 

 

Trở lại trang chánh