SAU BA MƯƠI NĂM NH̀N LẠI
(30-4-1975 -
30-4-2005)
Bảy lăm, ngày cuối tháng Tư
Là ngày QUỐC HẬN, đau nhừ tâm can
Là ngày xẻ nghé tan đàn
Là ngày cả nước Việt Nam nhuốm hồng
Nhân dân ngơ ngác hăi hùng
Khi quân cộng sản tàn hung kéo về
Thị thành cho đến thôn quê
Cùng mang tâm sự năo nề như nhau
Gia tài cơ nghiệp từ lâu
Nay quyền sở hữu bắt đầu tiêu tan
Cộng vào chiếm đoạt dă man
Những nơi thờ phượng hoàn toàn tịch thu
Thầy, Cha cũng bắt vô tù
Gán cho đủ thứ, lu bù tội danh
Đắc thời, cán ngố lộng hành
Thất cơ, Quân Cán Chính đành bó tay
Bao năm chịu cảnh tù đày
Mấy ai c̣n nghĩ đến ngày trở ra
Cộng vào cướp của đoạt nhà
Xua con đuổi vợ ta ra ngoài rừng
Cắn răng buộc bụng thắt lưng
Đêm sương ngày nắng phá rừng khẩn hoang
Dung nhan ngày một vơ vàng
Tiếng (gia đ́nh ngụy) bẽ bàng làm sao !
Người người t́m cách bôn đào
Băng rừng vượt biển mong sao thoát nàn
Ai may đi được b́nh an
Không may gánh chịu tai nàn oan khiên
Công an truy kích vượt biên
Lệnh trên phải bắn bỏ liền, chẳng tha
Bao nhiêu từ ngữ xấu xa
Dành cho người dám bỏ nhà trốn đi
Biết bao tiếng bấc tiếng ch́
Vợ con, Cha Mẹ cũng th́ ngậm tăm !
Bây giờ sau mấy chục năm
Bao nhiêu uất ức hờn căm...quên rồi !!!
Hận thù tuy chẳng nhớ đời
Công bằng, cũng phải xét người, xét ta
Hỏi rằng Cộng sản, Quốc gia
Ai gây cho đất nước nhà điêu linh?
Ai gây nên cảnh chiến tranh ?
Ai người giết hại dân lành bấy nay?
Ai gây bao cảnh đắng cay?
Chính là Cộng sản, bọn này gây nên
Ngày nay độc Đảng, độc quyền
Gọi ta ḥa hợp, hăy quên hận thù
Ta hiền, nhưng chẳng phải ngu
Cũng nên nhận định bạn thù phân minh
Sao cho hợp lư hợp t́nh
Ta ḥa với địch, thân ḿnh th́ sao?
Trừ khi Cộng sản thoái trào
Tự do thật sự, đồng bào ấm no
Không c̣n chế độ xin, cho
Tự do báo chí, tự do họp hành
Chính quyền dân cử rơ rành
Hận thù sẽ xóa, oan t́nh cũng thôi
Ḥa b́nh mong được văn hồi
Nước không Cộng sản, người người
hân hoan.
Quốc hận 30-4-2005
TỪ PHONG
TT/VB/TBHK