Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

12.- CHƠN LÝ ÐẠO ÐỨC

TRÚC-LÂM THIỀN-ÐIỆN

Tuất thời mùng 7 tháng 4 Canh-Tuất (11-5-1970)

_________

Thi:

Ðạo tại tâm hề Phật tại tâm,

Vọng cầu bôn ngoại thị hôn trầm,

Nhơn nhơn tự hữu Như-Lai tánh,

Tánh đắc Như-Lai pháp diệu thâm.

      VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ khánh hỉ, khánh hỉ chư Thiên Ân sứ mạng, chư đạo tâm đạo hữu.

      Hôm nay Bần Tăng vâng lịnh Di-Lạc Thiên-Tôn đến để đáp lại lòng tín ngưỡng của bổn đạo sở tại Hội Thánh, và cũng để gặp gỡ chư Thiên Ân sứ mạng, chư đạo tâm đạo hữu, cùng đồng phát huy nguồn sống bất diệt của Chơn Lý Ðạo Ðức để phổ độ nhơn sanh trong hồi thiên ma vạn khảo nầy.

      Hỡi chư hướng đạo lãnh đạo! Hỡi dân tộc Rồng Tiên! Cảnh hỗn loạn khởi sanh từ tâm loạn, cuộc chinh nghiêng do bởi nguyên thủy chẳng trung dung. Ðường sáng không đi lại trách tại sao nhiều tăm tối. Có thay đổi cũng chỉ những bình phong để trình bày hòa dịu.

      Này nhân sanh! Nhìn qua một lượt đời người và muôn loại chẳng đặng an bình, mãi xâu xé xé xâu, mãi trắng đen đen trắng. Sự thực đã là vậy, dù muốn trốn tránh, con người vẫn phải bị đeo đuổi, phải ngược xuôi trôi nổi. Tâm đã động thì tình đời phải động. Nếu tâm kia tịnh rồi thì thử hỏi có tình chi sanh nở?

      Cơ tiến bộ của đời rất quá ư là ảo diệu! Luồng sóng của tư tưởng thuần lý chủ tâm trên căn bản vật chất càng ngày càng lớn rộng. Cái giá trị của khoa học, của bàn tay, khối óc, phù pháp nhân tạo đã đến mức độ cao. Với bao nhiêu kết quả ấy, con người tự mang mặc cho mình một bộ long bào rực rở, tự đặt mình lên ngôi vị Thần Thánh. Con người mãi mê chạy đua nhau chói lòa ánh mắt trước yến sáng dục vọng. Mỗi một dục vọng được thỏa mãn là một dục vọng khác khởi sanh, mỗi thỏa mãn là nhịp cầu cho dục vọng lớn hơn tiếp diễn. Những lượn sóng đua nhau trào sôi bọt biển, những chuyển động đang ngầm chứa sự tàn phá gớm ghê. Nhân sanh là con thuyền, thế đời là biển động. Có vững lái vững lèo, có an thân định trí mới thoát khỏi hiểm nguy, mới xuôi vào bến giác.

      Thế sự ngày nay không là ngày xưa, cuộc diện đã đổi thay lại càng thêm thay đổi. Không có cái gì đứng yên ngoại trừ chơn như bản tánh.

      Ðời mạt kiếp đã đến, Long-Hoa Ðại-Hội đã gần kề, cuộc luân chuyển Hạ-Nguơn đang xoay vần biến cải. Bất cứ một công việc dù to lớn hay nhỏ nhoi cũng đều là một tiến trình nối đuôi nhân quả. Chiếc vòng sàng sảy cuối cùng chung kết đang diễn biến giữa toàn thể cuộc diện nhơn sanh.

      Trong các cuộc thi đua, ngày giờ sau rốt mới định được ai bại ai thành. Cũng vì vậy, biết bao sự sôi nổi đua chen, gạt bỏ tha nhân, nâng cao tự ngã được dịp bốc đồng. Con người và con người mặc sức tung hoành và chế ngự lẫn nhau bằng mọi thủ đoạn xảo trí mánh khóe mưu mô. Sức lực uy quyền đều được đem ra xử dụng và khai triển đúng mức tối đa để chiến thắng và thừa thắng. Ðể đạt đến kết quả, giai đoạn cuối cùng luôn luôn chứa đựng những biến đổi, những phản ứng mau lẹ, những bất ngờ. Con người đã bị quay cuồng và cảm thấy bất ngờ trước mọi việc xảy ra và lần lượt sắp đến. Ngoài ra còn những giai đoạn cuối cùng là thời gian khai trừ những tàn tích vô ích cho thành quả. Cánh hoa mai vừa hé nụ, từng loạt lá đã rụng rơi, rồi hoa lại úa tàn, nhụy hoa tan tác, để dành phần cho quả hạt tạo thành. Những tinh chất rượu phải rời khỏi bả nếp còn thừa sau một thời gian âm thầm sôi sục bốc hơi. Chính vì vậy mà ngày nay từng loạt cộng nghiệp đang diễn bày, từng lớp người gục ngã trước bảo táp phủ phàng của bạo lực chiến tranh, của bạo lực bịnh hoạn sinh tồn, đó là những chiếc lá của cành hoàng mai cuối đông, đó là những bả nếp thừa, những cánh hoa, nhụy hoa tàn tạ.

      Những thành phần vô ích cho sự tái lập dinh hoàn, xây dựng đời Thượng-Nguơn Thánh-Ðức sẽ lần lượt nối chân nhau tự diệt. Những cái hữu ích cho Chánh Ðạo cứu đời, những cái còn xử dụng cho giai đoạn kết quả cuối cùng, những cái dùng để lập lại Thượng-Nguơn mới hy vọng sống còn.

      Cái tính chất bảo tồn, cái bản chất giữ lại, cái nguyên nhân xây dựng thế cuộc an bình là Ðạo, là Hoàng-Cực, là ngôi Di-Lặc Thiên-Tôn.

      Ai muốn được như thế, ai muốn hiến mình lập thế Thượng-Nguơn Thánh-Ðức, hãy học cho rõ lý Di-Lạc Thiên-Tôn, hãy thi hành Vương-Ðạo. Hoàng-Cực hay Vương-Ðạo là ngôi Di-Lạc Thiên-Tôn. Danh từ nầy cũng là một đại đồng tiểu vị.

      Hỡi thế nhân! Di-Lạc Thiên-Tôn Hoàng-Cực Chủ Nhơn là ngôi Thánh Thần, là ngôi Hội Ðồng phán xét, là ngôi của Tòa Tam Giáo, cũng là ngôi của cuộc đời. Ðã đến lúc đem cuộc đời để quản trị cuộc đời, đem dục vọng để hủy diệt dục vọng. Vì thế nên Di-Lạc Thiên-Tôn ở thời Hạ Nguơn mạt pháp nầy có khác hơn Di-Lạc ở thời Thượng-Nguơn Thánh-Ðức. Có lẽ chư đạo hữu rất phân vân lời nói của Bần Tăng?

      Chư đạo hữu! Nếu có một Di-Lạc thực sự bằng xương bằng thịt đến thế gian trong kỳ Nguơn Hạ nầy, tất cũng sẽ bị đóng đinh trên Thập Giá. Thời Thượng-Nguơn Thánh-Ðức, các Giáo Chủ mượn thể xác giáng trần, trước đây mấy ngàn năm chúng sanh còn bản chất thuần chơn mà còn như thế, thì thử hỏi hiện giờ nhơn tâm quá ư loạn lạc, sẽ còn nhiều trò độc ác gớm ghiết hơn nữa.

      Di-Lạc Hạ-Nguơn là thế pháp sửa loạn thành trị, đổi cùng thành thông, chuyển bỉ thành thới. Như vậy, với nụ cười phúng thích mà chư đạo hữu đã tạc nên pho tượng Di-Lạc Thiên-Tôn (cười... !) đó có thể duy trì niềm tin của nhân sinh từ thế hệ này sang thế hệ khác, chớ không có quyền năng bửu pháp để đưa con người đến ngôi vị Thần Thánh Tiên Phật được. Vì sao?

      Hiện tình thế sự ngày nay, từ đời đến Ðạo, đều đảo điên phân tán, đó không phải đạo hay đời, mà là lòng người chẳng đặng an định trước cơn phong ba bảo tố phủ phàng. Người thiếu nhân bản, thiếu lương tri lương năng, chỉ biết xu hướng theo vật chất hữu hình, quên mất ngôi Chủ-Nhơn-Ông Hoàng- Cực. Cán cân công bình của nhơn sinh đã chênh lệch. Con người và con người đuổi xô nhau vào hố thẩm vực sâu, quên mất bản linh chân tánh.

      Bần Tăng bảo cho : Muốn biết Long-Hoa Ðại-Hội khai diễn như thế nào, muốn biết Di-Lạc Thiên-Tôn của thời Hạ-Nguơn mạt kiếp, hãy dừng chân lại tất cả trước bao nhiêu dục vọng ương hèn. Hãy bình tĩnh để tìm thấy ánh sáng huy hoàng của Chủ-Nhơn Hoàng-Cực.

      Hoàng-Cực tức là ngôi Trung-Hòa giữa Thiên Ðịa vạn vật vậy.

      Ðời có được an bình, có lập được Thượng-Nguơn Thánh-Ðức, là chính mỗi con người phải nhận chân một Di-Lạc thực sự ở con người. Từ Bi, Bác Ái, Công Bình, Chánh Trực, Ðại Ðồng, năm căn bản nầy sẽ thị hiện Di-Lạc Thiên-Tôn. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, đó là ngôi Hoàng-Cực. Ngược lại giòng thời gian trên hai mươi năm qua, dân tộc nầy cũng như toàn cả nhân loại đã tiến bộ đến mức độ cao, vật chất thịnh hành, tinh thần suy yếu, không còn giữ được lòng nhân trước tha nhân, không còn gìn chính nghĩa đối với nghĩa vụ, không còn nề nếp thượng hạ tôn ti phải trái đối với tư cách nhân vị nghi lễ một con người, không còn chủ trương hành động lương tâm để tròn đức trí, không còn gieo một niềm tin vào tha nhơn, vào sự vật để đủ đức tính của con người. Như thế, từ bi, bác ái, công bình, chánh trực, đại đồng, đó cũng chỉ là lớp sơn phủ kín bên ngoài đó thôi.

      Hỡi thế nhân! Hỡi chư hướng đạo lãnh đạo! Hỡi chư đạo hữu! Bần Tăng khuyên tất cả hiện diện hôm nay, là những nguyên nhân giác ngộ trong thế pháp Di-Lạc Hạ-Nguơn giữa thời Long-Hoa Ðại-Hội. Cơ cuộc sảy sàng kỳ chót, dù muốn dù không, đều phải nhận chịu trong sự sảy sàng chọn lọc.

      Bần Tăng xưa kia là một Thiền-Sư tu niệm, do chính tâm chính đức thực hành chính nghĩa chính đạo mà vẫn hằng sống với thế nhân. Ngày nay chư đạo hữu được hạnh ngộ Tam Kỳ ân xá, trong thời Di-Lạc cứu thế Hạ Nguơn, đã giác ngộ phải hoàn toàn giác ngộ, đã tu hành phải thực sự tu hành, đừng tìm ở không gian một bóng mờ viễn tượng. Phải nhìn vào chính bản thân của chư đạo hữu, không thiên tả, không thiên hữu, diệt trừ tam độc, thực hành năm căn bản đã nói trên, được vậy sẽ đứng vững trong thế pháp Di-Lạc, cùng dự hội Long-Hoa.

      Bần Tăng nhìn chư đạo hữu tại đây, tất cả là những Thiên Ân sứ mạng, đạo tâm đạo hữu, nhưng tư tưởng chưa hòa đồng, thế đứng chưa chính trung.

      Hỡi chư đạo hữu! "Trí trung hòa vạn vật dục yên...". Người lãnh đạo, bậc hướng đạo lại còn có một vai trò quan trọng ở thế pháp Di-Lạc ngày nay.

      Con rồng thiêng, người có thể vẽ được dưới một danh họa phát họa, chứ chưa bao giờ đã thấy thực sự con rồng thiêng đó. Vì thế, Ðại-Hội Long-Hoa khai diễn, chỉ có những bậc chân tu mới nhìn thấy được, cũng như chỉ có Thánh-Nhân mới nhìn thấy được rồng thiêng.

Thi Bài:

      Ðem chơn lý làm đường soi sáng,

      Mượn Bút Thần gởi bạn trần ai,

            Ðạo mầu diệu pháp không hai,

Người tu đạt Ðạo sánh tày Phật Tiên.

      Buổi Hạ Nguơn ân Thiên ban bố,

      Lập Tam Kỳ tận độ quần linh,

            Cái cơ tiến hóa hữu hình,

Mãi thiên vật chất mà sinh nội loàn.

      Nhìn khắp cả vạn bang liệt quốc,

      Cuộc tranh hùng tàn khốc thảm thương,

            Nhơn cơ xảo trí khôn lường,

Tối tân cơ khí lập trường đấu tranh.

      Mộng vương bá bại thành đắc thất,

      Dây trái oan buộc trước trói sau,

            Vẽ cho ra mặt anh hào,

Nỡ đem xương trắng máu đào điểm tô.

      Ngoài sân khấu diễn trò đạo lý,

      Trong hậu trường chước quỷ mưu thần,

            Giựt giành áo mủ cân đai,

Gia phong bại hoại quốc dân nghèo nàn.

      Kho vô tận bạc vàng không thiếu,

      Mãnh đất linh mấy triệu dân lành,

            Vì sao xẻ mún chia manh,

Ðã chia thì khó, khó đành mượn vay.

      Làm chí sĩ anh tài thẹn mặt,

      Ðể nữ lưu cân quắc đau lòng,

            Trót sinh giữa chốn trần hồng,

Cái cơ cộng nghiệp chung đồng thế nhân.

      Ôi! một dãy giang sơn cẩm tú,

      Một kho Trời muôn thú hưởng chung,

            Nam phương góc đất vẫy vùng,

Nghìn năm lịch sử oai hùng còn ghi.

      Dù thế cuộc loạn ly diễn tiến,

      Ðó cơ Trời vận chuyển Long-Hoa,

            Hồng ân đại xá kỳ ba,

Thiên-Tôn cứu thế cho hòa vạn dân.

      Hỡi hướng đạo tinh thần sáng suốt,

      Hỡi thế nhân trau chuốc giồi mài,

            Chữ tâm là chốn Cao-Đài,

Không thiên tả hữu là ngai Thượng-Hoàng.

      Máy Tạo Hóa hành tàng khó tỏ,

      Màn vô minh khoát bỏ ngoài thân,

            Tánh linh không nhiễm bụi trần,

Công phu tịnh tọa nguyên thần phục hưng.

      Muốn độ thân, thân đừng nhiễm tục,

      Muốn độ người tùy lúc tùy duyên,

            Muốn thành Thần Thánh Phật Tiên,

Chớ ham danh lợi, chớ thiên mị tà.

      Ðây là buổi Long-Hoa khai diễn,

      Kìa vạn linh biến chuyển khôn lường,

            Phật Tiên đến chốn trần dương,

Mở cơ tận độ khai đường hồi sinh.

      Người tu niệm tận tình dẫn dắt,

      Kẻ tham tàn đọa lạc đành cam,

            Giữa cơ lọc Thánh phân phàm,

Hỡi ai! ai biết rán làm cho nên.

      Lời tâm huyết đề trên Thiên Ðiển,

      Gởi bạn trần tu luyện kỳ ba,

            Nhớ câu "Tự trí trung hòa",

Dưỡng nuôi muôn vật, chính ta đã thành.

      Mở đạo tràng duyên lành gieo rải,

      Lập quả công trọng đại Tam-Kỳ,

            Cùng chung sứ mạng gắn ghi,

Làm sao xứng đáng từ bi môn đồ.

      Ngày Phật Ðản quy mô thiết lập,

      Ðể ghi dòng sử Phật Thế-Tôn,

            Hy sinh trong kiếp sống còn,

Hư không hữu tận vô cùng nguyện tâm.

      Gương cứu thế nghìn năm soi sáng,

      Ðức từ bi chói rạng muôn phương,

            Cũng do gieo một tình thương,

Cho đời thiện lạc an khương thái bình.

      Tín ngưỡng ấy đúc hình tạc tượng,

      Ðể muôn đời ảnh hưởng vạn linh,

            Dưới chân Tạo-Hóa chí tình,

Làm nên Tiên Phật do mình đấy thôi.

      Hôm nay Bần Tăng dạy bấy nhiêu lời để chư đạo hữu được thấm nhuần lý Di-Lạc Thiên-Tôn thiết Tam Long-Huê Hội.

Thi:

Tìm Ðạo trước cần phải chánh tâm,

Mới tường đạo lý Phật cao thâm,

Nhược bằng thí nghiệm lòng trần tục,

Khó thoát yêu ma kéo đọa trầm.

Ngâm:

           Mây lành đỡ gót dời chân,

     Giã ơn tất cả, cao sơn phản hồi...

 

----> NEXT

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh