18.- T̀M ĐƯỜNG GIẢI THOÁT

MINH-LƯ THÁNH-HỘI, Tuất thời, 9 tháng 4 Kỷ Dậu (24-5-1969)

____________

      VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ, Bần Tăng chào chư Thiên mạng, chư đạo hữu lưỡng phái. Bần Tăng mời chư đạo hữu đồng đẳng tọa thiền.

      Suốt một đời người, thử xem kỹ có bao nhiêu bậc thánh hiền vĩ nhân quân tử. Nh́n lại chính bản thân cũng chưa thấy ǵ là toại nguyện cho kiếp phù sinh. Nhưng người đời vẫn sống với cách sống quen thuộc đă mang mặt từ ngoại cảnh vật chất hữu h́nh chi phối, nên tâm linh bị mờ tối, tánh hải bị xao động. Các vọng thức sống dậy dẫn dắt con người đi vào cơi mông lung mờ ảo để lục thức tung hoành trong dục giới. Mọi sự kiện của thế gian đă trùm phủ lên con người nguyên nhân của Thượng-Đế. Khi tách rời bến giác ngược ḍng khổ hải muôn lượng trùng dương, con người mới tự thấy cảnh hăi hùng đau khổ trước mắt, muốn vùng vẫy vươn lên thoát ra ngoài ṿng cương tỏa cũng phải lắm phen kiên tâm bền chí chịu đựng thiên ma vạn khảo mới quay được con thuyền trở về bến giác.

      Than ôi! phù sinh một kiếp ai đă chắc trăm năm! dù có trăm năm chăng nữa, ai đă thấy cảnh Thiên-Đường Cực-Lạc để cho kiếp sống được hạnh phúc vinh quang, hay là chỉ thấy những việc khổ đau, những điều tráo chác lẩn quẩn loanh quanh trong bă lợi danh vinh nhục, rốt cuộc tay trắng buổi sơ sinh đến phút cuối cùng vẫn hoàn đôi tay trắng. Nh́n lại cơi âm u mờ mịt duyên nghiệp đeo đẳng luân hồi, độ nào là vương bá công hầu, nay bổng bần cùng hạ tiện. Cuộc đời là thế, vô thủy vô chung.

      Nhưng người không nên lấy đó để làm liều, mà phải tự ḿnh t́m nguyên nhân xuất phát của ḿnh do ở nơi đâu. Nào những bậc đa văn quảng kiến bác học triết nhân có t́m đặng cái điểm khởi đầu của chính ḿnh mới biết được con đường vị lai và hiện tại.

      Ôi! đạo lư tối đại, không thể nghị bàn, chỉ có một điều rất dễ cho mọi người là muốn t́m đạo lư phải t́m ở chính bản thân trước nhất. Tâm thức phải sáng ngời để mọi linh cảm được thông công cùng Thiên không vũ trụ. Biết nh́n chỗ tối chỗ sáng, biết chọn việc dữ việc lành, biết nẻo tà nẻo chánh, biết cơ nguy vong, biết thời thành tựu. Có như thế th́ mới gọi là tu.

      Bần Tăng lúc sinh thời chắc có lẽ chư đạo hữu nơi đây cũng đọc qua vài trang lịch sử nước nhà, và hiểu Bần Tăng qua một vài nét đại cương trong sự tu hành đắc đạo.

      Đến thời kỳ này, Việt Nam hữu phúc, Đức Thượng-Đế chan rưới hồng ân, ban huyền linh phép lạ cho đến thế gian để nhân sinh được thấu triệt cơ huyền nhiệm đất trời, sống trở lại cuộc đời Thánh Đức, ḥa hợp Thiêng Liêng để tiến hóa lên bầu trời thanh thoát. Cũng chính thời kỳ này, dân tộc Việt Nam đang gặp hồi quốc phá gia vong, điêu linh thống khổ. Mấy mươi năm tao loạn, cốt nhục tương tàn, nếu không có sự cứu văn của Thượng Đế, Bần Tăng nói cho chư đạo hữu được rơ, là sẽ không c̣n mảnh đất để dung thân khi toàn dân chẳng chịu hồi đầu hướng thiện.

      Chư đạo hữu! Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ hoát khai không phải chỉ một dân tộc này thôi, mà chính là sự cứu cánh chung cho nhân loại. Đường cộng nghiệp lan tràn thế giới, chiến họa thiên tai, Bần Tăng khuyên những ai là người lănh đạo, hướng đạo, tín đồ, chí sĩ, đă mang truyền thống Rồng Tiên, hăy cố gắng thức tỉnh ngoi lên khỏi bờ vực thẳm xem nhẹ mọi quyến rũ hữu h́nh, để vươn ḿnh lên và gọi kêu mọi người đang chệnh choạng trong bóng tối của màn đêm. Ngày mai đây là ngày mà các khối dục vọng sẽ nổ bùng ra muôn mảnh v́ sức va chạm lẫn nhau, chừng đó ai Thánh, ai phàm, ai người, ai quỉ sẽ phân biệt được ngay trước luật công b́nh của thiên nhiên Tạo Hóa.

      Bần Tăng giă từ chư đạo hữu, thăng...