____________
VẠN-HẠNH THIỀN-SƯ, chào chư
đạo hữu lưỡng phái. Hôm nay Bần Tăng
thừa sắc điệp Đức DI-LẠC THIÊN-TÔN
đến trần gian để hội ngộ cùng
chư đạo hữu bàn qua một giải pháp
cứu cánh do những tấm ḷng giác ngộ Đạo
mầu.
THI:
Đạo
vốn bao hàm vạn thỉ chung,
Dưỡng
nuôi muôn vật một Huyền Khung;
Căn
nguyên sẵn có nơi muôn vật,
Là
kiếp nhơn sanh đạt lư cùng.
Cùng
lư mới hay tận tánh siêu,
Cơ
mầu nào phải mộ hay triêu;
Tâm
linh giác ngộ trong giây phút,
Diện
mục bản lai hiện đủ đều.
Đủ
đều nhơn sự với Thiên cơ,
Trót
mấy ngàn năm luống đợi chờ;
Đại
Hội Long Hoa Nguơn tái tạo,
Rồng
Tiên một thuở vượt qua bờ.
Qua
bờ bĩ ngạn đến Thiên không,
Cởi
sạch oan gia chốn bụi hồng;
Chẳng
trắng, chẳng đen, không thiện ác,
Mới
là nhất mạch Đạo dung thông.
Bần Tăng rất hoan hỉ hôm nay được
tái ngộ cùng chư đạo hữu lăo niên, cao
tuế, trải qua nhiều ư thức của cuộc
đời và chí hướng tập tu Đạo Pháp.
Nhơn dịp nầy, Bần Tăng cũng để
một vài ư đạo cùng chư đạo
hữu. Bần Tăng là người đi trước
của thời gian, của quốc gia dân tộc, chư
đạo hữu là những người tiếp
nối theo sau trong truyền thống Rồng Tiên. Tuy
thời gian có cách xa bao thế kỷ, nhưng đối
với đạo lư chẳng tách rời một
mảy nào, một giây phút giữa con người và
con người giác ngộ. Bần Tăng rất
cảm kích trước ḷng thành kỉnh của T-Đ
lập Vạn Hạnh Đạo Tràng nơi đây,
không phải cốt ư để thâu nhập quần
chúng biểu dương đạo pháp để làm
một vị trí riêng tư, nhưng v́ thế đạo
đảo điên, nhân tâm bất nhất nên
những trở ngại đă đến cho người
nhiệt tâm hành đạo bằng cách chưa
được ḷng tin, do đó mà địa phương
dân chúng chưa thấm nhuần được đạo
lư siêu mầu, cũng chưa hiểu thấu
được tâm tư của người hành
đạo. Bần Tăng v́ thương xót sự
cộng nghiệp của chúng sanh nên đồng ư
với Thiên Tôn để độ tŕ cho tất
cả những ai biết tu hành, biết thiện ác,
biết giác ngộ trước hoàn cảnh khổ
đau của nhơn loại.
Nầy chư đạo hữu! Đạo là
danh từ gượng đặt, tuy nhiên trong h́nh
thức chữ đạo đă nói lên được
nghĩa lư huyền nhiệm của Đạo. Chư
đạo hữu hẳn đă xem qua nhiều sách
vở, kinh điển, đoạn thơ truyền
tụng từ thuở có tôn giáo tại hồng
trần dù không đọc tất cả, cũng
được năm ba quyển, được vài
trăm trang. Có đọc chư đạo hữu
mới có thích thú để học Đạo, t́m
Đạo và hành Đạo. Bần Tăng muốn
chư đạo hữu hiểu rơ ràng Đạo lư
và thực hành Đạo lư để làm gương
mẫu phổ độ lê dân. Điều ước
vọng nầy phỏng có kết quả được
phần nào để đáp ứng hay chăng tùy nơi
sự ân xá và sự giác ngộ của toàn thể
Thiên nhân cộng hợp. Chư đạo hữu
bỏ th́ giờ quí báu không nệ sức yếu
tuổi già đến đây cũng v́ ham tu mộ
Đạo.
Chư đạo hữu mang cái Đạo đến
trước Bần Tăng, Bần Tăng đem
Đạo để nói với chư đạo
hữu, th́ Đạo đâu ngoài chư đạo
hữu, mà Đạo cũng không phải do nơi
sự tín ngưỡng mà có. Những người
muốn đạt Đạo phải trọn ḷng tín
ngưỡng. Từ xưa đến nay biết bao
người t́m Đạo, học Đạo và
đạt Đạo, như các bậc Giáo-Chủ
Thế-Tôn mà chư đạo hữu và nhân
loại đang tín ngưỡng. Ví như hiện nơi
đây. Trước-Lâm Thánh-Đức Thiền-Điện
là nơi thờ phượng đức Di-Lạc
Thiên-Tôn. Đức Di-Lạc Thiên-Tôn
được thờ phượng do nguyên nhân nào có
thể gọi là chính đáng. Nếu tín ngưỡng
bằng cách thờ phượng vị Thiên Tôn là Giáo
Chủ Tam Long Hoa Hội, là Giáo Chủ kỳ ba mà thôi
tất nhiên có một tư ư cầu cạnh riêng.
Bằng thờ phượng Thiên Tôn bằng cách
muốn cụ thể hóa Đạo bằng h́nh
thức để t́m cái lư duy nhứt của Đạo
do những đức độ siêu mầu, do
những Thế Pháp Hoàng Cực Kỳ Ba độ
thế th́ sự thờ mới có giá trị.
Những giá trị đó chỉ có bất
biến trong tâm hồn giác ngộ mà không phải giá
trị ở tôn sùng cúng bái cầu nguyện vái van.
Bởi thế pháp Hoàng
Cực chú trọng vào chủ thuyết đại
đồng vô vi, vô tướng nên người tu hành
chơn chính sẽ tự âm thầm để t́m
cầu cái đạo tư hữu của chính ḿnh mà
lại không t́m cầu cái Đạo ở sắc tướng
âm thinh. Công cuộc phổ độ kỳ ba đi
đến chỗ thượng thừa đốn giáo,
dù tâm muốn
hướng thượng để lập thành
một tổ chức to tát biểu tượng cho
sự tổng hợp dung ḥa của vạn pháp
từ xưa vào một lư duy nhứt là Đại
Đạo, th́ h́nh tướng đó phải
được người tu hành hiểu bằng
một giá trị đặc biệt một lư siêu
việt vô nhị công đức, mới thấy
được Đạo lư trong h́nh tướng.
Chư đạo hữu nh́n một vật
ở trước mắt, dù là vật bất động
như cái bàn nầy, như đỉnh trầm hương
nọ, tuy bất động, nhưng trong cái bất
động của vật ấy đă có những tác
động sở hữu của nó và chơn lư
đặc biệt của chính nó.
Cuộc đời dầu nhiều màu sắc,
nhiều đổi thay, dù Thượng Nguơn,
Hạ Nguơn, dù trăm nẻo ngàn đường,
mặt hay trái, trắng hay đen, đều do
một cuộc đời mà có, từ ư thức
một vật đến ư thức cuộc đời.
Chư đạo hữu ư thức được
Đạo lư ở chính ḿnh.
Bần Tăng khuyên chư đạo hữu nên
t́m trong tâm nội một điểm sáng chói mà chư
đạo hữu đă vô t́nh không nhận
thấy. Điểm
đó chính là Đạo, có Đạo chư đạo
hữu mới cử động sinh hoạt từ
thuở bé thơ đến tuổi tác nầy. Có
Đạo chư đạo hữu mới biết giác
ngộ. Nhưng giác ngộ t́m Đạo trong sách
vở, h́nh tướng th́ chưa hẳn là giác
ngộ, phải t́m được cái Đạo
ở bên trong, cái đạo đang luân chuyển
nhật dụng thường hành để chư
đạo hữu nên trang nhân sĩ và sẽ nên
Hiền Thánh Tiên Phật, đó mới thiệt là
Đạo. Chư đạo hữu đă nhận
được Đạo rồi phải làm thế
nào?
Một kiếp nhơn sanh, bao nhiêu nghiệp vĩ,
nợ nhà, nợ nước, nợ áo, nợ cơm,
muôn mối trói trăn trong cuộc đời
hữu h́nh tạm bợ, rồi thử hỏi
từ ấu chí trưởng đă ghi được
ǵ vào trang giấy cho xứng đáng kiếp vi nhân.
Đó cũng là Đạo, sống, ăn, mặc,
ở, lục dục thường t́nh, ốm đau
bịnh tật, rồi già rồi chết, ai đă
biết được nguyên nhân những thứ
đó và không bị chi phối trong ṿng nô dịch các
thứ đó. Đó cũng là Đạo. Một hơi
thở ra vào không thấy uy lực quyền năng mà
vẫn nuôi con người được sống, nhưng
có ai đă chú ư từng hơi thở, theo dơi
từng phút, từng giây, hoặc yếu hoặc
mạnh, hoặc vắn hoặc dài, mà con người
chỉ chú trọng đến việc di sơn đảo
hải, chỉ đá hóa vàng. Đó cũng là Đạo.
Luận sơ một vài ư Đạo để
chư đạo hữu xem mà ư thức dù chư
đạo hữu tuổi cao tác lớn, nhưng chư
đạo hữu là tấm gương, là đường
lối, là ư thức hệ của hậu tấn tương
lai, do đó chư đạo hữu tuổi càng cao
càng phải tận lực chí thành để phát huy
Đạo lư giúp đỡ cho mọi người
cho những kẻ hậu sinh được ư
thức chánh đạo. Các bậc Thế Tôn Giáo
Chủ ngày xưa đều thành Đạo, đạt
Đạo sau khi cổi bỏ xác phàm, các bậc
ấy đă quên ḿnh, hiến ḿnh phụng sự Thiên
cơ, dắt d́u nhơn loại cho đến
suốt cuộc đời vẫn c̣n lưu lại
âm ba đức độ để ghi thành kinh, chép
thành sách cho đời học hỏi. Người tu
hành, người học Đạo cũng do ḷng ái
mộ thấm nhiễm đức độ của các
bậc qua Kinh Thánh mà tu, duy có một điều
đáng tiếc là tu hành trong thời bây giờ
đang chịu nhiều ảnh hưởng của
cuộc đời hỗn loạn nên sự tu hành ít
người đạt được lư chân chính
để ngộ nhập huyền vi Đạo pháp,
chỉ chuyên về tập thể của khuôn sáo, nuôi
dưỡng ư chí riêng tư, nên không khỏi sự
thiên chấp vô minh của cá tính.
V́ đó là tư tánh vẫn đục trong gịng
nước ô-trược của hồng trần,
để minh châu không xuất hiện được.
Nay chư đạo hữu gặp gỡ Bần Tăng,
Bần Tăng vừa đề cập nói trên
sự cộng hợp Thiên nhơn cho sáng tỏ đạo
lư siêu mầu vô thượng. Chư đạo
hữu suy cho kỹ để t́m chỗ cộng
hợp ấy mới không uổng công tu.
THI:
Thiên
khai Huỳnh Đạo tại nơi đâu?
Vạn
hữu trần gian do lư nào?
Biết
được mối manh phăng đến chỗ,
Cao
Đài thấy rơ chốn cao sâu!
THI:
Cao sâu diệu lư nhiệm mầu,
Hỡi
người tu niệm trước sau rán t́m.
Biển trần tục gió yên sóng lặng,
Ngọc minh châu yến sáng chói ngời,
Soi cùng tam thế Như Lai,
Cũng
đồng diện mục không ngoài nhất như.
Muốn học Đạo trước trừ
lục dục,
Muốn nên Tiên phải dứt vọng cầu,
Giữ ḷng thanh tịnh vô ưu,
Cao
Đài đỉnh thượng chực chầu đừng
quên.
Dù thế
sự một bên bận rộn,
Dù cuộc đời hỗn độn loạn
ly,
Đạo tâm nhất nhất hành tŕ,
Tâm
không vọng động cảnh th́ vô duyên.
Tâm cùng cảnh hai liên thành một,
Cảnh và tâm chủ chốt do tâm,
Tâm như tịch mịch b́nh trầm,
Càng
ngày phát hiện diệu thâm nhiệm mầu.
Cảnh trong tâm, tâm nào có cảnh,
Tâm không th́ mới cảnh chơn không,
Chơn không Tạo Hóa huyền đồng,
Trong
tâm lại có muôn ṿng pháp luân.
Đó là Đạo đơn thuần nhứt
lư,
Tự nơi người luyện kỷ tŕ tu,
Là cơ siêu thoát phàm phu,
Là
đường minh định trí, ngu, Thánh, phàm.
Nh́n hiện tại Việt Nam một mảnh,
Giống Rồng Tiên trong cảnh khổ đau,
Nội t́nh ngoại cảnh làm sao?
Trái
oan mạt kiếp Trời cao độ dần.
Khai Đại-Đạo cho dân thức
tỉnh,
Mở chơn truyền an định quốc
gia,
Nhơn tâm biết nẻo trung ḥa,
Quay
về với Đạo nước nhà b́nh an.
Muốn kêu gọi khắp toàn dân tộc,
Cậy nhờ ai Thiên lộc rải ban,
Cho người thức tỉnh mộng trần,
Quay
về với Đạo cứu an dân lành.
Người trước đă lập thành
đường lối,
Mong người sau tiếp nối dựng xây,
Phong cương quốc thể tạo gầy,
Quyền
năng khí cụ tâm nầy mà thôi.
Tâm biết Đạo vun bồi căn bổn,
Tâm trọn lành tế khổ pḥ nguy,
Trở về một tấm kiên tŕ,
Tâm
đừng hướng ngoại, an nguy sẽ tường.
Ḱa vạn quốc nhiều gương để
lại,
Phật Thánh Tiên giảng dạy sách kinh,
Xem người rồi gẫm lại ḿnh,
Cũng
tai, cũng mắt, cũng h́nh thế nhơn.
Sao không biết t́m chơn bỏ giả,
Mang làm chi cái ngă vô căn?
Đọc Kinh phải biết lư rằng,
Chúng
sanh là Phật chưa thành đó ai.
Người vẫn tưởng Cao Đài Tôn giáo,
Nào hay đâu ĐẠI-ĐẠO hoằng dương,
Gồm thâu trăm nẻo ngàn đường,
Tam
nguơn chuyển thế định phương
phục hoàn.
Mở trí tuệ soi đàng Thiên lư,
Định tâm hồn suy kỹ cơ Trời,
Một ṿng luân chuyển ai ơi!
Cổ
kim nhất mạch Đạo Trời hóa sanh.
Thăng...