Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

Ngày 25 tháng 8 - Bính-Tý (1936)

QUẢ BÁO LUÂN HỒI

                Thi:

NGỌC linh trước mắt mấy ai tường,

HOÀNG-phụ thấy đời xiết nỗi thương,

THƯỢNG đạt nên người chưa mấy kẻ,

ÐẾ Thiên thương xót đến đem đường.

       Thầy mừng các con.

                Thi:

Thinh thang bao quát cả Càn-Khôn,

Thế-giới hư-linh thế-giới hồn,

Hồn xác lẫn nhau bồi quả kiếp,

Xanh xanh qua lại lúc hoàng hôn.

       Thầy thấy đời quá ư tội lỗi, nhơn sanh xua đuổi về đường vật-chất làm tiêu mất nẻo linh-quang, mảng vui say ưa thích danh vọng lợi quyền, nào thấu đáo máy hành-tàng cơ dĩ định.

       Nay nhằm thời kỳ tận diệt, cuộc dinh hư tiêu trưởng sắp bày, người người còn mê mẫn đắm say theo tửu, khí, sắc, tài, nào có hay sự sắp khổ bên tai, cơ xáo lộn biến thiên, đó là muôn vật chịu tiêu diệt đọa đày trong Thiên Ðịa đại-luân-hồi.  Cơ mạt kiếp hầu kề, nên chi Thầy không nỡ để cho bầy con phải chịu tận vong, hiệp Tam-Giáo, hội đồng Phật, Thánh, Tiên mà hưng truyền Ðại- Ðạo.  Vì ở thế gian cũng có người lành, kẻ dữ, đứa hiền lương Ðạo-đức chuộng tinh thần, ham ích chúng, còn đứa lại hung ác bạo tàn mê vật chất, mến tình đời, mà xa đàng Thiên Ðạo.  Thầy thấy vậy, không lẽ để các con cả lành lẫn dữ chung chịu trong cơ biến đổi của cuộc tang thương, nên giáng thế lập Chơn-Ðạo, khai Chơn-Giáo Ðại-Học- Ðường là minh đức tân dân, chỉ ư chí thiện.  Con nào biết thì noi theo đó mà làm phương-pháp thoát ra khỏi đường sanh tử.

                Thi:

CAO-ÐÀI ÐẠI-ÐẠO đức minh thông,

Giáo dục hồn dân đến cảnh không,

Qui-củ chuẩn-thằng nền tảng Ðạo,

Linh-hồn tấn-hóa giữ đều công.

                Trường Thiên:

              Công bình Tạo-Hóa hay thương,

Thương đời nên phải dùng phương cứu đời.

       Cơ mầu nhiệm Phật, Trời ẩn giấu,

       Pháp tâm-truyền tri thấu bổn nguyên,

              Gầy nên thủy tú sơn xuyên,

Toàn thông tuyệt xảo diệu-huyền ẩn vi.

       Người thượng đạt tầm suy nghĩ ngợi,

       Khảo cứu thông vạn đợi tinh vi,

              Âm dương vận chuyển hiệp qui,

Hai năng lực đó cứ thi hành hoài.

       Thầy Chúa Tể hoằng khai Ðạo-đức,

       Nắm mối giềng hiệp nhứt Càn-Khôn,

              Chia ra biết mấy nhiêu hồn,

Nhập vào vật chất bảo tồn cơ quan.

       Ba Tôn-Giáo vén màn bí mật,

       Rõ pháp linh Tiên Phật sắp bày,

              Cho đời biết lý Ðạo khai,

Linh-hồn ảnh hưởng trần ai lẽ nào.

       Từ thảo mộc được vào nhơn loại,

       Quả kiếp nhồi mắc phải khổ lao,

              Càng bền chí bước càng cao,

Càng tu luyện mãi càng vào cảnh Tiên.

       Linh-hồn rất linh thiêng biến hóa,

       Ðoạt thần thông phép lạ vô hình,

              Thiệt là chí bửu trường sanh,

Luyện cho đắc huệ khiết thanh hoàn toàn.

       Khí hư vô bao trùm Thái-Cực,

       Thái-Cực ngôi độc nhứt chủ trương,

              Thần thông biến hóa khôn lường,

Cơ quan đồng mở phi thường Ðạo CAO.

       Lý quang-minh bao trùm Võ-Trụ,

       Tạo Càn-Khôn khí cụ sắp bày,

              Tri nguyên quá khứ vị lai,

Gầy nên các giống đặt bày vẻ vang.

       Thái-Cực Ðại-Linh-Quang nguyên thỉ,

       Ðộng tịnh cơ lý khí tương hòa,

              Ở trong một khối chia ra,

Thiên hình vạn trạng tinh ba ẩn tàng.

       Mỗi vật có linh-quang cư tại,

       Hồn thiêng-liêng vạn tải sanh tồn,

              Lạ gì có dại có khôn,

Bởi chưng thanh trược nên hồn thấp cao.

       Linh-quang chịu nhập vào vật-chất,

       Vật-chất nhờ tánh Phật điểm khai,

              Linh-hồn bỏ xác ra ngoài,

Thì trong vật-chất hình hài tiêu tan.

       Linh-hồn được mở mang thông thái,

       Kinh nghiệm đời quấy phải phân minh,

              Nhập trong các món hữu hình,

Lập công bồi đức trau mình nên gương.

       Tấn-hóa mãi trên đường Ðạo-đức,

       Bỏ xác về hiệp nhứt bổn nguyên,

              Thiệt là diệu-diệu huyền-huyền,

Bất tiêu bất diệt là Tiên trên Trời.

       Hồn phải chịu luân-hồi học hỏi,

       Học cho xong các cõi mới thành,

              Học cho rõ cuộc tử sanh,

Rõ đường tấn thối dữ lành giác mê.

       Hồn thanh bạch lo bề Ðạo-đức,

       Tu luyện hầu hiệp nhứt cảnh không,

              Cầu truyền tâm-pháp thần-thông,

Lập tâm thanh tịnh dụng công đêm ngày.

       Ðoạt thấu chỗ bổn-lai diện-mục,

       Rửa sạch lòng phàm-tục bợn-nhơ,

              Trầm-tư mặc-tưởng huyền-cơ,

Thoát thai thần hóa một giờ đắc minh.

       Hồn thoát khỏi tội tình nhơn-quả,

       Ði mãi trong đường cả Phật, Tiên,

              Nên gương đức hạnh lưu truyền,

Thế gian ca tụng người hiền đắc đơn.

       Hồn nào làm bất nhơn phi nghĩa,

       Chịu đọa đày nhiều phía gớm ghê,

              Mang thân ô trược nặng nề,

Linh-hồn mờ-ám muội-mê bao vòng.

       Chừng nào gỡ cho xong thể chất,

       Cột ràng quanh chất-ngất dây chằng,

              Biết nguồn Ðạo-đức tầm phăng,

Ðoạn tiêu dứt sạch vụn vằn cắt ra.

       Cổi lốt trược ngoài da trong bọc,

       Lấy lòng chơn lừa lọc thanh-quang,

              Linh-hồn thong thả nhẹ nhàng,

Hết ưa mùi tục, không màng sướng vui.

       Nợ nhân quả lấp vùi tánh đức,

       Biết ngày nào gỡ dứt tiền khiên,

              Trả vay, vay trả liền liền,

Nhơn nào, quả nấy, nghiệp duyên buộc mình.

       Bóng cong vạy tại hình cong vạy,

       Tội phước đi qua lại không chừng,

              Xác phàm sung sướng vui mừng,

Linh-hồn phải chịu bâng-khuâng não-phiền.

       Gieo giống chi mọc liền giống nấy,

       Cảm vật nào vật ấy ứng cho,

              Coi như trong cái xe bò,

Bánh xe lăn trả kịp giò bước chưn.

       Bò ngừng lại bánh ngừng đứng lại,

       Chậm hay mau là tại nơi bò,

              Bánh xe nó chạy theo giò,

Chạy không cũng tại con bò gây ra.

       Xét lỗi người, lỗi ta ai xét,

       Sương nhà người, người quét đặng thôi,

              Muốn mau thoát kiếp luân-hồi,

Kiếp này rán chịu quả nhồi cho mau.

       Ðời cũng có giàu nghèo cao thấp,

       Tại nơi người tạo lập nó ra,

              Rồi than oán-trách Trời già,

Không ngờ ta chác lấy ta cho nhiều.

       Lòng tham dục bao nhiêu cho đủ,

       Ðể thất tình làm chủ lấy tâm,

              Khiến gây tội ác lỗi lầm,

Người chưng mắc phải vướng nhằm khổ nguy.

       Lòng quấy quá tráo chì thay bạc,

       Mỏi mong lo cố gạt của đời,

              Không dè mắc phải lưới Trời,

Thưa mà không lọt chuyện người mảy lông.

       Luật báo ứng phép công thưởng phạt,

       Hành hồn rồi hành xác chẳng chơi,

              Nhơn nào quả nấy chẳng rời,

Ðòn cân công luật Phật Trời thưởng răn.

       Ðặng quả ngon thì ăn lấy hột,

       Gieo lại mà mai mốt còn ăn,

              Nhược bằng hưởng quả hột quăng,

Ngày sau thèm khát xin ăn của người.

       Nay đắc thế vui cười cho lắm,

       Sau này thời bụi bặm lấp thân,

              Biết lo bố đức thi ân,

Luân-hồi trở lại hưởng phần cao sang.

       Nhược tánh ác bạo tàn gây họa,

       Kiếp sau mang nghiệp quả phạt hình,

              Sao người chẳng biết sửa mình,

Cơ Trời báo ứng hiển linh rõ ràng.

       Người quân tử vững vàng tâm chí,

       Chọn đường ngay trực chỉ Tây-Phương,

              Kìa là nước mắt muôn đường,

Lại qua quanh quẹo phải tường chọn đi.

       Thấu lý Ðạo vô-vi thanh tịnh,

       Thì tâm hồn an tịnh lo tu,

              Thuận theo lẽ Ðạo ôn nhu,

Tự-nhiên vô sự võng dù mặc ai.

       Lo nhảy thoát ra ngoài khuôn khổ,

       Ðể thất-tình cám dổ hư thân,

              Mượn nhành dương quét bụi trần,

Ðặng cho phát triển tinh-thần cao siêu.

       Ðường quanh cong theo chiều mà bước,

       Chí tâm bền thì được thành công,

              Làm cho chánh-lý lưu thông,

Lập tâm sửa tánh kềm lòng phá mê.

       Kìa biển hẹn non thề phải dứt,

       Dây buộc mình cắt đứt chớ vương,

              Nhu thắng cang, nhược thắng cường,

Mềm còn, cứng bể, thấy thường xưa nay.

       Họa phước ấy không sai báo ứng,

       Mượn kiếp này gieo chứng hậu lai,

              Người tài gặp kẻ cao tài,

Ỷ tài phải chịu mang tai liền liền.

                Thi:

Liền vay liền trả, trả vay hoài,

Linh tánh lộn nhào kiếp hậu lai,

Ðày đọa gỡ xong oan nghiệp trước,

Làm lành hưởng phước chẳng hề sai.

       Sự báo ứng của Trời Ðất sắp bày từ tạo Thiên lập Ðịa.  Hễ người biết tu hành, làm lành, siêng năng Ðạo-đức thì trở lại chỗ cội phước hưởng an.  Còn những kẻ hung-ác bạo-tàn phải chịu dây oan cột trói.

       Trời đất rất công minh, hễ làm lành thì lành trả, gây họa thì họa lai.  Trong thế gian, tại sao có kẻ nghèo người giàu, sang, hèn, khôn, dại?

       Ðó là tại người gây.  Vã thí như các quả riêng mỗi giống cây, sao lại có trái ngọt, trái chua, trái cay, trái đắng, trái chát...  Sự giàu nghèo cũng vậy.  Hễ gieo giống ngọt thì quả ngọt hưởng nhờ, gieo giống chua thì quả chua nó đậu.

       Các con gieo nhiều mọc nhiều, gieo ít mọc ít.  Ngày nay, các con được ấm no phải lo làm phước đức, phải lo gieo nữa đặng mùa sau có mà nuôi thân thể, chớ ăn đứt giống (gặt tuyệt nòi) còn chi sanh trở lại.

                Thi:

Thầy nhỏ ơn lành xuống thế gian,

Ban thêm chén thuốc tỉnh mơ màng,

Biết đường Ðạo-đức là chơn lý,

Thì rán lo tu nhập Niết-Bàn.

                * * *

Niết-Bàn thong thả lắm con ôi!

Thú lạ Thần Tiên khoái lạc rồi,

Thanh-tịnh tiêu-diêu an tự toại,

Ðâu còn chuyển kiếp chịu luân-hồi.

                * * *

Hồi nào lầm-lạc nói làm chi?

Nay gặp Thầy đây bước kịp kỳ,

Còn luyến hồng-trần mang thống khổ,

Hạ-Nguơn tận diệt lắm điều nguy.

 

       Thầy ban ơn các con. Thầy thăng.

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh