đẠi-giác
kim-tiên luẬn vỀ chỮ đẠo
Thiên-Lý Bửu-Tòa, 13g10 ngày 7-6-1978
Thi
rằng:
ÐẠI
đồng tri đắc khả phong vân,
GIÁC
tánh lương quân tử phủ thần,
KIM
thể năng giồi thanh quang xuất,
TIÊN
Thánh phục tường hữu Kim-thân.
Tản văn:
Nay Lão lai đàn chấp cơ diệu tỏa
đôi lời giải phân về triết lý của chữ Ðạo, thêm về
chi tiết cho quí vị được am tường.
Từ trong quyển ÐẠI-GIÁC THÁNH-KINH,
Ðức CHÍ-TÔN cũng giải đề mục về lý thuyết của chữ
ÐẠO lập thành vũ-trụ. Nhưng chữ Ðạo vốn là ý nghĩa
mênh-mông vô bờ, vô bến. Nếu ta cần đến đâu thì ta chỉ
giải thích ở các mục ấy mà thôi, ta vẫn không giải thích
được những gì ngoài tầm hiểu biết. Chính Lão đây cũng
thừa hiểu rằng: rất có nhiều vị hãy còn thắc mắc và cũng
cần muốn đặt ngay câu hỏi rằng: Tại sao Ðại-Ðạo Thiên-Khai
là một danh từ rất siêu việt, nhưng từ thuở ban sơ cho đến
ngay bây giờ đã trải qua hơn năm chục năm mà từ ấy những
nay Ðức Thượng-Ðế vẫn không dạy cho nhân sinh trình bày một
hình ảnh nào cho thích đáng hơn để tôn thờ? Lại cũng chỉ
dùng một bức Thánh-Tượng hình nhãn-quan mà thờ kính và
gọi nhãn-quan ấy là Ngọc-Hoàng Thượng-Ðế, chính là Ðại-Từ-Phụ,
nói tiếng đơn giản là Thầy. Nếu quả thật Thiên-Khai Chánh-Giáo
thì Ðức Ngọc-Hoàng Thượng-Ðế, tức là Ðức Chúa-Trời,
nhưng tại sao lại không dạy gọi bằng Ðức Chúa-Trời mà lại
gọi là Ngọc-Hoàng Thượng-Ðế? Các nghi thức thờ phượng
nơi Thiên-bàn: Tại sao Thầy không dạy tạo hình ảnh của Thầy
mà tôn thờ? Thầy lại dạy tạo Thiên-Nhãn ấy mà thờ kính?
Vậy nơi đây Lão xin có đôi lời
giản dị để phân tích cho rõ ràng các việc thắc mắc ấy.
Xin quí vị hãy cần tham khảo sơ qua chữ "ÐẠO" (Hán-tự)
thì quí vị sẽ thấy đặng hình dung của nó.
Trước hết, có hai phết đầu: ấy
là Âm và Dương, tức là chơn Âm nhứt điểm và chơn Dương
nhứt điểm. Chính nơi đó đã chỉ cho ta biết rằng thời kỳ
sơ khai phải nhờ nơi Âm Dương ấy mà mới dựng thành Thiên
Ðịa. Vì thế, mà sự sơ khởi chỉ nhờ có Âm và Dương vốn
là nguồn gốc. Mà Âm và Dương thuở ấy thì lại nhờ nơi sự
vận hành của Ngôi Thái-Cực mới có đặng Âm và Dương.
Thái-Cực tức là một ngôi
hào quang rất tròn, rất lớn, rất sáng, độc nhứt và vô
nhị. Ngôi Thái-Cực ấy có sự vận chuyển vô cùng cực, nhờ
sự vận chuyển ấy mà mới hóa ra đặng Lưỡng-Nghi, tức
là hai điểm Âm và Dương. Khi có nhị điểm chơn Âm và chơn
Dương rồi thì mới nhờ nơi Âm Dương ấy mà dựng thành một
nét ngang dài đậm, ấy tức là TRỜI. Trời gọi Càn:
Càn thượng thanh vi Thiên.
Khoảng giữa thuộc trung tâm phía
tả, bên có chữ "Mục", tức là cái mắt. Mắt tức là
"NHÃN". Góc bên phải có một nét giống như hình số 1.
Ngay dưới, thấy một nét giống tựa hình số 3, có nghĩa là
Ðạo bắt nguồn từ một gốc mà sau mới chia thành Tam Giáo.
Bên dưới hết có một nét quay xước đậm và dài, ấy gọi
là tượng trưng cho phần đất đai toàn quả Ðịa-Cầu nầy, tức
là nền tảng của Ngũ Châu, Tứ Hải, gọi là: Khôn hạ trược
vi Ðịa.
Từ đời nguyên thủy thì Ðạo
chỉ là một gốc, nhưng sau Ðạo lại chia thành Tam Giáo thì
đây vốn là một ý nghĩa vô cùng thực tế. Nếu ta còn
luận đến lý thuyết của vũ trụ quan thì đời có định luật
chia thành Tam Nguơn. Ðạo có định luật chia thành 3 thời kỳ
phổ độ. Cũng như Thượng-Nguơn, Trung-Nguơn và Hạ-Nguơn, Ðạo
có Nhứt-Kỳ, Nhị-Kỳ và Tam-Kỳ.
Vì khi còn ban sơ mới dựng nên
thú cầm và nhơn loại thì thời gian ấy gọi là nguyên thủy.
Từ đời nguyên thủy thì Ðạo đã phổ độ Nhứt-Kỳ. Qua đến
Trung-Nguơn thì Ðức Phật Thích-Ca ra đời và Ðức Chúa Giê-Su
giáng sinh gọi là Nhị-Kỳ.
Ðến kỳ Hạ-Nguơn, Ðức Ngọc-Hoàng
Thượng-Ðế giáng trần dùng Thiên-cơ mà mở khai mối Ðại-Ðạo
Tam-Kỳ gọi là Kỳ Tam Phổ-Ðộ mạt hậu tam nguơn, gọi bằng Ðại-Ðạo
tức là qui Tam Giáo, hiệp Ngũ Chi. Ấy là định luật Hóa-Công
để độ tận nhân sinh qua thời mạt kiếp.
Nay để phân biệt rõ ràng biết
được rằng chữ Ðạo vốn bao la vô cùng vô tận, vậy thì
ta nay được biết rằng tất cả càn khôn vũ trụ này chẳng
có món gì mà ở ngoài chữ Ðạo.
Còn một câu giải đáp rất nhu
cầu cho quí vị sau đây là: Bởi vì chỉ có một mình Ðức Ngọc-Hoàng
Thượng-Ðế mới có đủ quyền năng cai quản tất cả Tam Thập
Lục Thiên, Tam Thiên Thế Giái, Thất Thập Nhị Ðịa, Tứ Ðại
Bộ Châu. Ấy mới là đáng cho toàn cõi nhân sinh tôn thờ
là trên hơn hết. Nhưng không dựng nên hình ảnh mà ta chỉ vâng
lịnh Ngài tạo bức Thánh-Tượng hình tả "mục" thần quang,
tức là "Thiên-Nhãn". Bởi vì Ngài, Ðức Thượng-Ðế
tức là một ngôi quang điển thượng thanh vi Càn. Ấy là một
ngôi quang điển tối thượng, tối cao. Ngài không hề có mang
cái giả thân do nguồn gốc nhân tạo, tức là cái giả thân
vi hữu giống như chúng ta. Chính Ngài thật không phải từ nhân
loại do nhờ sự tu hành đắc Ðạo mà trở thành Trời. Vì
thế, Ngài chỉ có cái chơn-tướng mà không hề có mang cái
giả tướng giống như loài người ở trên thế gian này.
Như vậy, thì sự tôn thờ Ngài
chúng ta phải cần dùng một cái lý, tức là ta dùng trọng
tâm điểm của chữ ÐẠO, tức là dùng chữ "MỤC",
ấy là tả mục thần quang Thái-Dương. "NHÃN" ấy mới
thật là THIÊN-NHÃN. Vì có ngôi Thiên-Nhãn ấy chúng ta mới
có được tất cả mọi sự soi sáng trên thế gian nầy và
không có sự lành dữ nào mà giấu giếm được sự soi sáng
của Thượng-Ðế.
luẬn
vỀ thỜi kỲ tam nguơn
Vả chăng, đời có định luật lập
thành Tam Nguơn. Ðạo có định luật chia thành 3 thời kỳ phổ-độ
tức là:
-
Nguơn thứ nhất thuộc đời nguyên thủy.
-
Nguơn thứ nhì thuộc đời sanh hóa.
-
Nguơn thứ ba thuộc đời siêu, diệt.
Các nhiệm thời nguyên thủy và
sanh hóa nay đã trải qua, thì Ðạo đã trải qua hai nhiệm thời
nhứt kỳ và nhị kỳ phổ độ. Hiện tại, ngày nay chính là đang
trong nhiệm thời phổ độ kỳ thứ 3. Vì cuộc đời ngày nay
cũng đã quá cận kề. Ngày tam nguơn mạt hậu cuối nhiệm thứ
3 tức thời kỳ thuần siêu cận diệt. Các khoa học văn minh
càng phát triển thì xã hội loài người càng sống trên tội
lỗi dẫy đầy. Sự văn minh càng bộc phát mạnh thì nhân loại
càng từ từ chìm sâu vào con đường vật-chất mà không còn
tìm thấy đặng nguồn ánh sáng của con đường đạo-lý lương
thiện và nhân nghĩa của cuộc sống hiện tại của mình.
Vì những sự phát triển mạnh của
các khoa học, vì vật-chất phát sinh quá cấp tiến mà làm cho
con người cách xa đạo đức. Vì sự quyến rũ ấy mà loài
người càng gây thêm tội lỗi. Càng gây nhiều tội lỗi thì
ngày tiêu diệt lại càng kề cận hơn. Vì thế, mà cuộc sống
của nhân loại ngày nay trong tư thế rất mỏng manh cũng như trái
chín mùi trên cành cây chỉ chờ cơn gió nhẹ thoảng qua thì
trái kia phải rơi rụng!
Vì vậy mà ngày nay chúng ta phải
cần nên có một sự đoàn kết, hiệp hòa cùng nhau để âu
lo cho con đường tu bổ. Cần lo phục thiện, hối cải tự lòng.
Làm thế nào để lo cho thế giới nhân loại này có được
một nền đạo-đức huy hoàng, xây dựng đặng một cuộc
đời sống hòa hợp tinh thần để cùng chung hướng về với
Thượng-Ðế thì mới mong đặng ân phúc của Trời ban mà tránh
đặng cuộc tang thương những ngày diệt vong tàn phá, mà ngày
ấy là ngày định mạng đã sẵn dành cho kẻ nhân sinh đền tội.
Cũng vì đại lượng Trời Cha động
lòng trắc ẩn nên mới hạ điển tá trần nương bút mà soi
sáng mọi đường để cho nhân tâm suy xét mà hầu lo tự hối,
tu thân, ăn chay cầu nguyện.
Trời không nỡ đang tâm điềm
nhiên mặc mặc để nhìn vào cảnh tượng thế giới nhân loài
đang từ từ chìm sâu vào khung cảnh tai nguy thống khổ chờ
ngày diễn tiến đến nạn diệt vong. Rồi từ từ chờ cho định
luật thiên nhiên bắt đầu đưa sang đến thời kỳ nguyên thủy
trở lại Thượng-Nguơn, thì con đường ấy có đem lại sự hữu
ích chi cho nhơn loại?
LUẬN
VỀ NỘI DUNG CỦA 3 THỜI KỲ PHỔ-ÐỘ RẰNG:
Nếu như Nhứt-Kỳ và Nhị-Kỳ Phổ-Ðộ
từ mười ngàn năm qua, các con đường chánh giáo đều có
khai thông và cũng đều sẵn sàng để cho loài người áp dụng
các nẻo đường Ðạo ấy đã được mỹ mãn thì kỳ thứ 3
này cần chi lại phải mở khai một kỳ chót?
Nhưng vì cần phải có kỳ thứ
3 là cốt để cho Tam Giáo qui nguyên mà sửa dựng cuộc đời
tàn, hầu có sự đoàn kết lẫn nhau mà lập lại một nền
xã hội đạo đức huy hoàng lo tu cầu cho thoát qua cảnh diệt
vong kề cận.
Thăng... |