Thi
rằng:
NGỌC
sắc chiếu phê thừa hành lịnh,
HOÀNG
đồ năm mối Ðạo gìn an,
THƯỢNG
trung hạ cấp truyền Giáo-hội,
ÐẾ
khuyết lịnh nầy cõi nhân gian,
Giáo
đồng chi phái cùng kết hiệp,
Ðạo
vàng tổ ấm khối Tiên-Thiên,
Kỳ
cùng thế mạt đời suy ngẫm,
Tam
giáo hiệp đồng dựng nên non,
Phật-đạo
chung cùng qui hiệp lý,
Thánh-đạo
hãy vâng sắc lịnh Trời,
Tiên-giáo
hiệp đàng chung nối bước,
Hiệp
mối đại đồng dẫn qua truông,
Mỗi
đạo hãy cùng lo tác hiệp,
Bàn
thảo luận đề khải qui nguyên,
Qui
rồi sẽ thấy huyền năng kết,
Huyền
diệu Thiên ban hết đại đồng.
Thi
bài:
Chiếu Ngọc-lịnh Ðạo Trời qui
nhứt,
Ngũ thập niên nhị thật lẽ rồi,
Ðúng kỳ định luật đạo qui,
Là
kỳ tôn phái gặp ngày huờn nguyên.
Nền ÐẠI-ÐẠO mối giềng
một hội,
Kịp phong vân đại hội đến
ngày,
Long-hoa khai mạc trường thi,
Mười
hai thọ lịnh kịp thì huờn nguyên.
Qui nhứt bổn chơn truyền khá
rõ,
Nghi thức đồng biểu lộ giống
nhau,
Thiên-Bàn sắp đặt một màu,
Lễ
hành thống nhứt phái nào cũng y.
Song danh từ thì y theo cũ,
Cũng mười hai trọn đủ của
Thầy,
Mỗi mỗi chi phái y nguy,
Chỉ
là liên hiệp nối dây dĩ hòa.
Mối ÐẠI-ÐẠO chung tòa
làm gốc,
Chữ đại đồng xử dụng mới
thành,
Ðại đồng mới đặng an bình,
Mới
là Ðại-giáo lập nền Thuấn Nghiêu.
Các con tua thuận chiều hiệp ý,
Luận cơ mầu huyền bí rõ thông,
Từ xưa hai chữ đại đồng,
Ngày
nay rõ biết chung cùng một dây.
Lẽ Thiên-cơ nay Thầy chỉ rõ,
Một cội xanh phải có nhiều
chi,
Nhưng mà gốc chỉ một cây,
Châu
lưu huyết quản nuôi rày lá xanh.
Các con rõ lá cành một gốc,
Cành lìa cây gió lốc lá rơi,
Gốc xanh vốn một Cha-Trời,
Thì
con phải hiểu Ðạo thời chung dây.
Nay là ngày Thiên-khai mở cổng,
Hội phong vân diên hống lo tầm,
Tu thì mới rõ đục trong,
Ðạo
là một cuộc thi công thi tài.
Lập chí Thánh độ đời mới
đáng,
Nhờ chữ Tu diên hống kết
thành,
Giúp cho thế cuộc đặng bình,
Giúp
đời lương thiện lập nền cổ lưu.
Con phải tường chữ TU là
gốc,
Ðời không tu giây phút đổ
nghiêng,
Trị an nhờ có mối giềng,
Ðời
không đạo đức như thuyền bỏ trôi.
Ðời xa Ðạo sóng dồi gió dập,
Ðời ngửa nghiêng sớm khóc
chiều than,
Hạ-nguơn lắm cuộc tai nàn,
Phật
Trời thương xót thế gian rõ nào?
Lời Thầy phán qui vào một tổ,
Sẽ có Thầy dìu độ thoát
qua,
Nhiều năm lập Ðạo trôi qua,
Nhiều
lời khuyên nhủ chưa đà trọn tu.
Kỳ cuối cuộc mây mù vẹt ngút,
Thầy phân qua gạn đục tìm
trong,
Các con ghi tạc vào lòng,
Bền
tâm cho vẹn thì công mới thành.
Giờ nương bút điển lành đã
mãn,
Chúc con hiền hiểu cạn đường
chơn,
Thầy hồi Bạch-Ngọc vàng son,
Giã
con hiền nữ chớ mòn lơi tâm.