B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO III
Văn-Pḥng
Đại-Đạo
Đàn
Ngọ thời, 11-6 Tân-Hợi (1-8-1971)
Pháp
Đàn: Ngọc-Như-Liên * Đồng Tử:
Huỳnh-Hoa, Hoa-Thủy
____________
Thi:
HẢI
cạn đời đi khéo sụp lầy,
TRIỀU
môn điện ngọc thọ ân Thầy,
THÁNH
tâm tự tỉnh thân nhàn-nhă,
NHƠN
phẩm tùy tu đạt gió mây.
HẢI-TRIỀU THÁNH-NHƠN
— Tôn-Sư mừng chư môn đồ, tu chỉnh
đàn tiền tiếp lịnh. Tôn-Sư báo tin. Thăng...
(Tiếp
điển:)
Thi:
LƯ
bồng tịnh tọa đạt huyền linh,
SƠN
thủy vân du rọi điển linh,
THÁNH
Phật hội đồng lai hạ thế,
MẪU
truyền chuyển bút tả B́nh-Minh.
LƯ-SƠN THÁNH-MẪU
— Tôn-Sư mừng chư môn đồ an tọa.
Giờ chiếu điển trần gian thọ
lịnh DIÊU-TR̀ tả Bửu Kinh để lưu
truyền thất ức.
Nầy chư môn đồ, sự xuất
hiện của chư môn đồ và được
trưởng thành nơi cơi trần nầy là duyên cơ
chư môn đồ trước kia thọ lịnh trước
DIÊU-TR̀ kỳ ba hạ thế tiếp độ
toàn linh phục hồi phẩm vị. Sự sa đọa
giữa cơi thế phù chôn thân biết bao bậc chí-đức
chí-thiện đành gieo ḿnh vào nơi vực
thẳm, v́ khi xuất hiện nơi cơi trần gian
nhằm vào đài-các, bởi tập tục áng che
đành quên hẳn những điều thề
nguyện để rồi chư môn đồ
phải tái bao kiếp để trả nợ oan-khiên.
Thử hỏi cuộc bể dâu tan hiệp nơi cơi
trần là giả tạm, mà chính bản thân của
chư môn đồ cũng là không thiệt, ngày tàn
tạ hầu kề. Mọi sự vận dụng
của chư môn đồ không ngoài phạm vi
kiếp số, dầu có cượng-cầu cũng
không thoát khỏi tử thần khi chiếc thân
nầy cằn-cỗi.
Vậy khi bản thân c̣n lành mạnh, chư môn
đồ cần tiến mạnh vào con đường
siêu thoát, sự siêu thoát là cơ huyền bí.
Vậy chư môn đồ nên nhận đây là
lằn điển vô h́nh của Tôn-Sư rọi
xuống đầy mănh lực để quật
đổ những ǵ bền vững, bảo vệ môn
đồ được phi thường như
vật ấy. Chư môn đồ nên dụng đức
tính để thành công v́ đức tính sẽ
đưa môn đồ nương theo lằn điển
báu của Tôn-Sư phục hồi Diêu-Động.
Bài:
Giờ chiếu điển thần thông cử
bút,
Dụng huyền linh trong lúc đời tàn,
Thọ truyền chuyển ngọn bút vàng,
Lư-Sơn
hạ thế điển ban môn đồ.
Kiếp phàm tục khá tô Đạo thể,
Nên ngăn ngừa tại thế thất-t́nh,
Dắt vào nơi chốn u-minh,
Lấp
đường sanh lộ, ngục h́nh viếng thăm.
Ngọc bất trác khó tầm vết ố,
Vàng không trau, lắm chỗ sét ten,
Kim cương chiếu ánh hơn đèn,
Sao
bằng ngự trị đài sen muôn đời.
Ḱa bốn mặt bể vơi không vực,
Sóng bủa tràn đánh thức ḷng mê,
Quẩn quanh kiếp tạm chẳng về,
Điểm
linh sa-đọa tái-tê tâm hồn.
Cụ bảo vệ cho tồn linh điển,
Cụ ngăn ngừa xuất hiện tâm
trung,
Cụ là sợ Đấng Huyền-Khung,
Cụ
nên tránh lúc băo-bùng đua chen.
Cụ ác sự chốt then hành đạo,
Cụ tinh thần hoài băo ai bi,
Cụ cần un-đúc tâm th́,
Cụ
là nền tảng những ǵ trả vay.
Cụ pháp luật hằng ngày an-lạc,
Cụ phong ba băo táp t́nh đời,
Cụ cần ǵn-giữ chớ lơi,
Cụ
đường vật dục, Đạo Trời
chuyển luân.
Cụ là sợ chớ dừng bước
Đạo,
Cụ tâm tà khảo đảo đời
tu,
Cụ lo trọn kiếp công phu,
Cụ
đường vật chất vân du đặng nào.
Cụ Thiên-mạng ĐÀI-CAO dựng
bảng,
Cụ Thánh Thần chiếu sáng tâm linh,
Cụ đại nhơn chuyển Đạo
Huỳnh,
Cụ
đường sa đọa giữ ǵn điển
quang.
Cụ thất-t́nh, lo toan gỡ tháo,
Cụ lục-dục đào tạo căn
nguyên,
Cụ cần ngăn chận kim tiền,
Cụ
cần ư thức bảng Tiên non Bồng.
Tả B̀NH-MINH khai thông trí tuệ,
Diệt thất-t́nh tại thế thân tâm,
Cuộc đời thử hỏi bao năm?
Bản
thân quí giá luân trầm uổng thay!
Hỡi môn đồ mau quày lẹ bước,
Học B̀NH-MINH, diệu-dược trường
sanh,
Đời tàn khử trược lọc thanh,
Thiên-thu
bất hoại luyện thành Đạo Tiên.
Dây oan-nghiệt trần miền đoạn
tuyệt,
Chớ khinh thường, nó siết bản thân,
Linh hồn cùng cả chơn thân,
Đều
là tiêu diệt nơi trần khó đi.
Lúc tăm tối đuốc th́ tỏ
rạng,
Đuốc CAO-ĐÀI soi sáng trần gian,
Môn đồ Nữ-Đạo khá toan,
Lên
thuyền vượt bến, trần gian vượt
ṿng.
Tôn-Sư tả đề một đoạn, chư
môn đồ nên lưu tâm cần diệt hết
thất-t́nh. Tiếp lịnh, Tôn-Sư điển
hồi Tiên cảnh...
|