BÌNH-MINH
ĐẠI-ĐẠO III
Văn-Phòng
Đại-Đạo
Đàn
Ngọ thời, 12-05 nhuần Tân-Hợi (4-7-1971)
Pháp
Đàn: Huỳnh-Mai-Nương * Đồng Tử:
Huỳnh-Hoa, Hoa-Thủy
____________
(Tiếp
điển:)
Thi:
HUYỀN
quang nhứt khiếu phá Nê-Huờn,
LINH
diệu chơn-truyền, châu thủy sơn,
THÁNH
bút Bình-Minh gây ấn tượng,
MẪU
truyền sắc chỉ chuyển cơ đờn.
HUYỀN-LINH THÁNH-MẪU
— Tôn-Sư mừng chung chư môn đồ an
tọa.
Giờ thọ lịnh Kim-bài hạ trần
chuyển bút lưu vào bửu tự quyển
đệ tam.
Nầy chư môn đồ, cảnh vô hình
đã bày khai trước mặt, đó là một
bầu vũ-trụ trống không, khi bình thản, lúc
vận hành, khi nhẹ nhàng êm dịu, phút chốc
nổi ầm-ì tiếng chấn động lôi thinh
từ đâu phát xuất; kế bao lằn
điển phụ họa chớp giăng, lão
Xuy-phong từ tây-phang cuộn đến. Đó là
một cảnh tang thương sắp xuất
hiện trên vùng sơn địa mà chư môn
đồ đã bao lần dò bước. Sự
chấn động này do đâu tạo gây sự
vật? Như thế, chư môn đồ nhìn vào
bầu trời trống không lỏng-lẻo, nhưng
khi cảnh rùng-rợn xuất hình thì chư môn
đồ phải nhận rằng cảnh vô hình
ấy là một hữu thể mà không sao thấy
đặng vì chư môn đồ với tầm
mắt nhục nhãn không thể nhìn vào màn bí
mật. Muốn vượt tầm mắt, phóng
điển quang mỗi lúc bình thường, đó là
cơn mộng, chư môn đồ nên tiêu diệt
thất-tình hầu khai thông thần nhãn vì thất-tình
là bức màn vô ảnh che mất sự vật vô
minh.
Bài:
Sự chấn động bao đường không
khí,
Luật tuần-huờn hữu thỉ hữu
chung,
Chuyển luân qua lại vô cùng,
Vận
hành nhựt nguyệt không trung điều hòa.
Sự ẩn hiện dương hòa âm
chưởng,
Máy càn-khôn trưởng dưỡng không hình,
Luật Trời vận máy huyền linh,
Lưu
hành thế giới tiền trình vãng lai.
Nuôi vạn-vật vận hoài không khí,
Cung cấp từ nguyên thủy đến nay,
Chơn thân như thể huờn lai,
Tựu
thành ngũ-tạng bày khai thất-tình.
Ai nhơn phẩm đồng tình Tạo-Hóa,
Ai vạn-vật khắp cả vô tri,
Ai là thương xót người suy,
Ai
đồng nhứt thể phục qui Diêu-Đài.
Ai tiếc thương muôn loài sanh vật,
Ai hoài nhau chớ thất-tình ni,
Ai thời cải cố ai thì,
Ai
vô tật đố, phục qui tâm điền.
Ai gìn giữ nằm yên tấc dạ,
Ai thế trần như cả tử tôn,
Ai là tánh ý Từ-Tôn,
Ai
hoài vạn-vật linh hồn chia ra.
Ai thương xót dung hòa một ý,
Ai tình đời chung thỉ đừng
sai,
Ai nhìn thấy rộng một loài,
Ai
là thương xót trong ngoài khuôn viên.
Ai chẳng nghĩ đảo điên
nghiệp thiện,
Ai không nhìn khó hiện điển lành,
Ai là một đấng hóa-sanh,
Ai
không háo sát, ai đành chia phôi.
Chuyển bút ngọc trong hồi rọi
điển,
Tả BÌNH-MINH tam quyển lưu
đề,
Thất-tình ngăn chận chớ xê,
Lấp
che cửu khiếu khó về Diêu-Cung.
Chư môn đồ tương phùng
dương cách,
Tả BÌNH-MINH phân tách tại trần,
Tu là trau luyện bản thân,
Thoát
ra vi phạm não cân thanh nhàn.
Nợ trái-oan buộc ràng trần thế,
Trả tiền-khiên trước để
giờ đây,
Môn đồ cố gắng điều nầy,
Ân
đền nợ trả, đắp xây non Bồng.
Nợ trần thế gánh gồng cam chịu,
Dù trái ngang nên hiểu trả xong,
Hỡi môn đồ khá lãm-thông,
Tuần-huờn
chuyển kiếp vào vòng đọa sa.
Nếu chẳng dứt nợ mà trần
tục,
Thì uổng công dưỡng-dục kiếp ni,
Gắng toan cổi tháo hồi qui,
Làm
tròn sứ mạng phục qui Diêu-Đài.
Giờ nhặt thúc trần ai lưu lại,
Ghi BÌNH-MINH cần phải thừa hành,
Tên đề sử đạo bảng danh,
Muôn
thu còn tạc bảng danh tại trần.
Giờ lành Tôn-Sư nhắc đôi
điều, chư môn đồ cần lưu ý. Ban
ân chung, Tôn-Sư điển hồi Tiên cảnh.
Thăng...
|