B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO III
Văn-Pḥng
Đại-Đạo
Đàn
Ngọ thời, 15-11 Canh-Tuất (13-12-1970)
Pháp
Đàn: Bạch-Mỹ-Thông * Đồng Tử:
Huỳnh-Hoa
____________
Thi:
HẢI
đảo Nam-Sơn bớt gập gh́nh,
TRIỀU
ngưng giọt nước lúc B́nh-Minh,
THÁNH
phàm phân tách nơi trần tục,
NHƠN
phẩm tạo gầy dụng tánh linh.
HẢI-TRIỀU THÁNH-NHƠN
— Tôn-Sư mừng chung chư đồ đệ.
Giờ linh, Tôn-Sư thọ lịnh báo tin đến
giờ tiếp Kinh. Vậy chư hiền đồ
thành tâm tiếp giá Mẫu-Hoàng, Tôn-Sư điển
hồi Tiên cảnh. Thăng...
(Tiếp
điển:)
DIÊU-TR̀ KIM-MẪU VÔ-CỰC
TỪ-TÔN, Mẹ linh hồn mừng chung các
con trần thế, an tọa.
Thi:
Nhắc
đến đoàn con ở thế gian,
Ḷng
đau như cắt đứt can-tràng,
Nhớ
nhung thác-quản hồn linh trẻ,
Chuyển
bút hoằng khai mối Đạo vàng.
Mầm
móng ương gieo gầy giống thiện,
Sanh
chồi kết quả luật tuần-hoàn,
Bao
năm tá thế trồi lên xuống,
Một
kiếp huờn nguyên sẵn bách thoàn.
Này các con, kiếp tạm trần nầy là trường
tiến hóa cho các con tự trau ḿnh học Đạo,
hầu tiến triển trên đường thiện
lạc mà đi đến tận nơi Tiên
cảnh. Máy tuần-huờn đă mở cửa cho các
con, tùy theo duyên kiếp ḿnh, không phân biệt phú
bần, miễn ḷng các con quyết chí hy-sinh, lấy
trí khôn suy tầm hầu giải oan những điều
trái oan ràng buộc. Nay Mẹ chỉ đường
vạch lối cho các con cổi mở nơi trần
để thoát thân vào con đường sáng
lạn. Như vậy, dù cho các con có thiếu
phần tài nguyên cung cấp vật chất nơi
trần, với tâm niệm bất di bất dịch
của các con, thời cũng đạt thành chơn-ư.
Thoảng, các con có đủ điều kiện
sống thừa, các con có thể dựa vào đó mà
lên mây xuống biển dễ dàng, nhưng nếu tâm
trạng tinh thần các con không hướng thiện
th́ chốc lát sẽ trở thành giấc mộng.
Này các con, xác thân của các con cấu tạo
bằng tinh ba của âm dương chơn khí mà
kết thành bản thể, từ ngày tinh ba kia
được thành h́nh th́ điểm linh quang đồng
thọ, để cho bản thể kia cử động.
Sự cử động dịu hiền ấy
bắt đầu trưởng dưỡng theo
luật tuần huờn. Mẹ hỏi các con: nhờ
đâu mà tinh ba đó được trưởng thành
một cách tự nhiên như thế? Từ khi điển
quang Mẹ trao cho các con th́ điển quang Mẹ
hằng chan vào cung cấp cho mẫu bào, cung cấp
sinh lực cho các con bên trong tiếp xúc, lằn dưỡng
khí hô hấp cho thai bào từ từ sanh trưởng
theo con số. Dưỡng khí mẫu bào đă cung
ứng cho các con nguồn sinh lực. Dựa vào đó
lần theo thời gian, các con sẽ thành h́nh
thể. Sự trưởng dưỡng của xác
thịt đến thời tiết phải xuất h́nh,
như vậy các con thoát khỏi bào thai, mở
mắt chào đời bằng tiếng “Khổ A”
từ trong cửa miệng. Đó là giai đoạn
các con đă vượt khỏi thế giới âm u,
tiếp tục, các con nhờ nhục mẫu dụng
nhũ-lực cung cấp cho các con kịp thời. Lúc
bấy giờ, ḷng các con chứa đầy Phật
tánh, không ǵ cám dỗ, chỉ biết nuôi ḷng
bằng vú sữa. Lần lên ba, ḷng các con vẫn c̣n
trong trắng, không mến tiếc vật ǵ dù cho
vật ấy đầy quư giá, bởi “Nhơn chi
sơ, tánh bổn thiện, tánh tương cận,
tập tương viễn”, lúc đầu tánh
tự nhiên hiền lành, nhưng sau v́ tập quán mà
xa lần bản tánh, bởi khi tiếp xúc thông thường
của thế gian hằng ngày, v́ biết ăn
biết mặc. Ăn no mặc đẹp là thú vui
của trẻ đang nh́n, và sự đ̣i hỏi màu
sắc theo thời gian hiện hữu, biết
được sự no đẹp thời các con
đ̣i hỏi sự thỏa măn nhu cầu. Đó là
mọi điểm linh-quang đều giống nhau v́
xác thân hành động. Không bao lâu, bản tánh các
con đă biến đổi hẳn bởi tập quán
diễn bày, v́ khi biết no ḷng th́ các con cần
phải có tài để đổi chác lấy, đổi
lấy vật thực chua ngọt tùy theo ư thích.
Trải qua giai đoạn, các con đă có
sự thích muốn ấn đậm vào tâm trung. Giai
đoạn nầy, các con đă biết liêm-sỉ,
gái trai đă lưu ư nhau giữa thời gian chung
đụng.
Này các con! các con được hấp thụ
sự huấn giáo của thế nhơn uốn
luyện các con trở thành một tư tưởng
kỷ luật trong khuôn khổ. Sự huấn giáo
từ nét mực, từ con số, rồi đến
xa hơn. Sự huấn luyện đă được
ban truyền, lúc đầu dụng lễ nghĩa
truyền vào tâm hồn các con cho quen thuộc. Khi
mở mắt nh́n xem sự áp dụng hằng ngày
của người huấn giáo, các con sẽ không quên,
v́ áp dụng lư thuyết và thực hành. Trái
lại, khi sự huấn giáo vừa diễn bày cho
trẻ bé thơ bồi bổ, th́ mănh lực áp
dụng lại phản ảnh, khinh thường
sự giáo điều. Đó là một điều làm
mờ lu đi sự huấn giáo. Tập quán
mạnh mẽ hấp thụ rất mạnh làm cho các
con sa ngă vào con đường đang diễn
tả. Đó là bản tánh của các con bị
trộn nhồi.
Bài:
Nh́n thấy con, ḷng Già đau đớn,
Thương ḷng con mắc bợn trần gian,
B̀NH-MINH chuyển bút luận đàm,
KỲ
TAM thước ngọc khuôn vàng ban con.
Thấy các trẻ, thon-von ḷng Mẹ,
Phân tích ra từ bé lớn khôn,
Biết bao sóng gió dập dồn,
Làm
sao che chở bảo tồn thân con?
Trên Diêu-Điện đền son Mẹ đợi,
Điểm linh-quang v́ bởi mê trần,
Ṿng quanh đày đọa xác thân,
Làm
cho con trẻ năo cân miệt mài.
Mẹ vô tư trần ai rọi điển,
Con đồng con thực hiện thương yêu,
Tuần huờn ấn sẵn luật điều,
Chỉ
đường cho trẻ dắt d́u khuôn-viên.
Phần phước tội thăng Tiên đọa
quỉ,
Phân hai đường Mẹ chỉ con toan,
Nét sầu để lại trần gian,
Điều
vui mang đến Thiên-Đàng hồi qui.
Luật tuần-huờn không v́ một trẻ,
Bầu không-khí chuyển lẹ thế gian,
Đó là dưỡng khí đă ban,
Cùng
chung vạn vật con đàng tiến thân.
Con không đồng, tinh-thần chinh-lịch,
Con khôn-ngoan phân tích rơ-ràng,
Nào là kinh sám khai-quang,
Mà
tâm thiếu thiện khó hoàn vị xưa.
Con hiền từ muối dưa hẩm hút,
Đến ngày cùng trong lúc hồn rời,
Như vầy cựu cảnh về nơi,
Ḷng
hằng từ thiện chớ rời bản căn.
Con hữu phúc muôn ngàn vui thú,
Nào ngựa xe quyến-rủ nghênh-ngang,
Kẻ chờ người đón rộn ràng,
Lại
qua đưa rước nhộn-nhàng trước
sau.
Đó v́ bởi biết bao tu luyện,
C̣n kiếp trần tái chuyển xác nầy,
Hưởng phần vật chất đắp xây,
Đó
là quả thiện tạo gầy kiếp xưa.
Con hưởng phúc sớm trưa lập
quả,
Nợ oan-khiên hăy trả tṛn xong,
Rèn tâm đức tính cơi ḷng,
Kỳ-Ba
Đại-Đạo thoát ṿng trần ai.
Đừng luyến thế đắm say
vật chất,
Nào kim ngân chứa cất đầy rương,
Xa-hoa che lấp đầy đường,
Phấn
son ngăn cách t́nh thương ruột rà.
Dùng mỹ lệ xa-hoa ướp xạ,
Mùi thơm-tho lấp cả linh hồn,
Làm cho linh tánh vùi chôn,
Sống
mà như chết, linh hồn mờ lu.
Con thức tỉnh phá tù trần tục,
Là hiện tại trong lúc vui say,
Giấc nồng tỉnh lại đêm ngày,
Nh́n
lên Diêu-Điện Bồng-Lai tâm hồn.
Được như thế khỏi chôn linh tánh,
Vượt ḍng sầu vào cảnh vô h́nh,
Sống trần khử ám hồi minh,
Nơi
trần con hưởng phù sinh tại trần.
Đây Mẹ nhắc là phần hữu phúc,
Nh́n chung nhau trong lúc sống cùng,
Biết bao sóng gió băo bùng,
Áo
tơi tưa-tả vô cùng thảm thương.
Cũng xác thịt t́nh thương của
Mẹ,
Cũng linh căn mỗi trẻ đồng nhau,
Cũng chung một bọc khác nào,
Sao
con thong thả, con vào khổ thân?
Đó là bởi nợ trần vương
vấn,
Nợ tiền khiên chuyển vận đến
nay,
Đành cam vất-vả đêm ngày,
Tấm
thân gầy guộc Mẹ rày thảm thương.
V́ thiếu ăn, đêm trường tha
thiết,
V́ thiếu mặc, chi xiết ngày dài,
Dù cho mưa tẩm gió lay,
Cũng
không cổi bỏ cho ai thế cùng.
Dầu gặp cảnh băo bùng đối
xử,
Vẫn bền ḷng ǵn giữ bản căn,
Nào là chốn ở nơi ăn,
Nào
là trói buộc xích thằng kềm chân.
Da mặt rám, tinh thần gầy guộc,
Mặc kiếp nầy trói buộc chặt lơi,
Con ta suy nghĩ vậy thời,
Cẩm-nang
hạ thế Mẹ thời trao cho.
Nh́n xa hơn chung ḷ Tạo-Hóa,
Trẻ bơ-vơ vất-vả ngoài đường,
Nh́n qua Mẹ luống đoạn trường,
Vô
h́nh nhỏ giọt, t́nh thương con trần!
Khó thực hiện v́ phần vô ảnh,
Đau ḷng con, con lănh đành cam,
Nức ḷng Mẹ chạnh thở than,
Tầm
phương giải thoát cứu nàn cho con!
Nên khai Đạo chiều ḷn độ
trẻ,
Giấc mê đồ, con Mẹ xa nhau,
Như vầy con liệu làm sao,
Vô
h́nh nhỏ giọt tâm bào nát tan.
Phải trải qua bao ngàn năm đó,
Chuyển Đạo mầu con có tin chăng?
Phật xưa chẳng tiếng nói năng,
Làm
cho con trẻ ḷng hằng muội mê.
Bao ngàn năm thảm-thê kiếp tạm,
Chịu dày-ṿ giam hăm thân nầy,
Ngày cùng khó tránh nghiệt dây,
Vô
thường dẫn dắt, hồn nầy vào nơi.
Nghiệt-cảnh-đài con thời chối
tội,
Cảnh thế gian mọi nỗi xuất h́nh,
Con ta sống cảnh u minh,
Ḷng
hằng than thở động t́nh Mẹ đây.
V́ khai Đạo tạo gầy giáo lư,
Phật vô ngôn, ai chỉ con tường,
Thế nên đành phải lạc đường,
Giờ
đây hối hận, thảm thương con
trần.
Con chối lỗi, nơi trần không biết,
Việc dữ lành phân biệt, ai phân,
Làm cho tan nát tinh thần,
Giờ
đây phải chịu nợ nần gánh mang.
Tiếng than khóc hăm giam đau dạ,
Chuyển Kỳ-Tam chi sá khai thông,
Khai cơ chuyển bút đại-đồng,
Kỳ-Tam
Đại-Đạo vượt ṿng trầm luân.
Tiếng phàm thế con từng quen thuộc,
Để cho con trau chuốt tâm ḿnh,
Sống trần khử ám hồi minh,
Tùy
theo tŕnh độ, Mẫu t́nh độ con.
Nầy hỡi trẻ lo tṛn Đạo cả,
Nên Phật Tiên đều hạ phàm trần,
Cùng con kề cận bên thân,
Nhỏ
to thủ-thỉ ân-cần dạy con.
Nầy hỡi trẻ không c̣n chối lỗi,
Rằng vô ngôn lầm lỗi ai can,
Giờ đây con phải gánh mang,
Phật
Tiên hạ thế d́u đàng con đi.
Con tri kiến, nghĩ suy tấc dạ,
Dụng thanh-tâm áo bả hài gai,
Muối dưa giữ dạ đêm ngày,
Tinh
thần vững đạt, Bồng-Lai con về.
Nầy hỡi trẻ, lời thề trước
điện,
Hạ phàm gian vận chuyển tâm linh,
Dẫn nhau núp dưới cội Huỳnh,
Bóng
tàn che mát phù sinh tại trần.
Nay Mẹ nhắc tinh thần là một,
Lo trau-giồi rường cột là tâm,
Con thăng hay đọa luân trầm,
Đều
do chủ sử con tâm điều hành.
Mang lông sừng, cầm sanh sa đọa,
Hay Phật Tiên đều cả do TÂM,
Con ta hiểu biết tri tầm,
Con
đường Phật xứ là tâm đất lành.
Cũng do tâm điều hành nhơn-đạo,
Giúp cho đời cải tạo thích ưa,
Nào là bát sữa, quả dưa,
Nào
là cơm hẩm, vải thưa che ḿnh.
Tương-trợ nhau cho t́nh cốt nhục,
Giúp cho nhau trong lúc đói ḷng,
Con ta được hưởng ân hồng,
Ấm
no mát mẻ, cơi ḷng nào yên.
Mộng từ ái gieo truyền thế tục,
Ương rải ra trong lúc mưa chan,
Bón phân vun-quén dễ dàng,
Sanh
chồi nẩy tược muôn ngàn yêu thương.
Thêm vào đấy con đường từ
thiện,
Giúp quả-cô quan-điểm độc thân,
Đó là nâng đỡ tinh thần,
Cùng
là vật chất, cơ bần cầu xin.
Đừng tẻ lạnh vô t́nh vô ái,
Con khôn ngoan, con phải thực hành,
Rèn ḷng trau sửa tâm lành,
Treo
gương sáng tỏ hậu sanh soi đường.
Ḱa vật chất trần dương đâu
thỏa,
Sẽ chuyển xây trăm ngă mất c̣n,
Vàng ṛng chất chứa bằng non,
Tinh
thần đâu vững mỏi-ṃn bền chăng?
Hay chốc lát, sơn băng hải kiệt,
Ḷng con ta luyến tiếc ích ǵ,
Ḱa vạn khuỷnh có c̣n chi,
Mà
tâm xáo trộn, thân th́ héo khô.
Đến kết cục Hớn-Hồ đều
hỏng,
Nh́n gương trông thấy bóng ốm gầy,
Tinh thần tan nát đổi thay,
Sống
mà như chết, ngày ngày khổ đau.
Nầy hỡi con! Mẹ sao cứu văn?
Luật CAO-ĐÀI treo bảng không nh́n,
Để theo cái kiếp mộng huỳnh,
Rồi
đây phải chịu luật h́nh trả vay.
Sớm ăn năn khỏi ngày hối hận,
Nầy hỡi con sanh phận đời tàn,
Sống dày-ṿ, có nào an,
Mơi
vui, chiều lại thở-than khổ sầu!
Nên suy nghĩ lo âu kiếp sống,
Tánh thiện từ phát động bản căn,
Ban cho luồng điển hóa hoằng,
Quang
minh c̣n mất siêu thăng đọa trần.
Giờ lành, Mẹ ban ân lành chung cho đàn con
thế gian. Mẹ điển hồi Diêu-Động.
Thăng...
|