B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO II
ĐÀN
LỄ KỶ NIỆM
NGỌC-ĐIỆN
HUỲNH-HÀ
Ngày
24-6 Kỷ-Dậu (6-8-1969)
____________
THÁI-BẠCH KIM-TINH, Bần-Đạo
chào chư Thiên-mạng, chư hiền đệ
muội tam ban đàn tiền.
Thi:
Hạ
mùa sắp măn cảnh âm-u,
Băo
táp vần-xây cơi thế phù,
Un
đúc tinh-thần gầy Thánh-Đức,
Giồi-mài
trí năo hưởng Trời Thu.
Tô-bồi
nghĩa Đạo lên Bồng-Đảo,
Luống-cuống
t́nh đời uổng kiếp tu,
Sóng
dập ba-đào đùa bể cạn,
Đưa
người thiện-lạc được ngao-du.
Bần-Đạo miễn lễ chư hiền
an tọa nghe Bần-Đạo luận.
Nầy chư Thiên-mạng hiền đệ!
Giờ lành Bần-Đạo hạ trần nơi
Ngọc-Điện do khải triệu Hiệp-Thiên
thỉnh Bần Đạo hạ cơ, huấn
dụ để ban ra những lời hữu ích cho
chư Thiên-mạng cùng liệt-sĩ hiền tu
nhớ lấy, hầu ghi nhận vào ḷng, để
làm phương châm trong khi hành đạo, khỏi
phải lệch-chênh về trách nhiệm.
Nầy chư Thiên-mạng! Trách-nhiệm ḿnh, dù
cho Bần Đạo sắc ban hay nhơn sanh đề
đạt, đó là nhơn-ư tức Thiên ư cũng
đồng một lư. Bần-Đạo nhắc
lại cho chư Thiên mạng thừa hành, nên quay
lại nhiệm-trách ḿnh, để thừa hành
sứ mạng làm gương cho mọi cơ-cấu
tương lai của nền Đạo pháp.
Cơ-cấu đạt thành, bản vị sáng
tỏ: Bản vị sáng tỏ tức Thiên-lư
huờn nguyên. Thiên-lư huờn nguyên th́ Thiên mạng
đă hứng đạt được nơi
khiếu quan ḿnh hầu tiếp xúc cảm thông
với luồng Thiên-điển. Tuy chư hiền chưa
đủ đầy chơn-điển để
tiếp Tiên-Thiên chơn khí, nhưng cũng là
được quá bán phần để hiểu
bổn phận, để phân tách trách nhiệm,
để thực hành điều huấn dụ
hầu nhận lấy một phạm vi của ḿnh
trong khi giao phó. Như vậy chư Thiên-mạng
thừa hành mới đủ đức tính, để
làm trụ cốt cho đời như cho tổ
chức, hiện thời mà chư Thiên-mạng đă
thay thân cho Bần Đạo đó.
Đây Bần-Đạo hạ trần
chứng ḷng cương quyết tạo thành
Kỷ-Lễ. Bần-Đạo lưu lại đôi
ḍng, chư Thiên-mạng hiền đệ suy chung,
hầu làm một căn bản cho ḷng ḿnh để
tiến lên phẩm vị. Đây Bần-Đạo
đề đôi đoạn, chư hiền từ
sắc phẩm đến chư đệ muội
đẳng đẳng, ôn-nhuần để làm món
ăn tinh thần, chờ ngày Đại-Đồng
phán định, hầu có phương dược
hộ thân, phô bày đại chúng đó. Điều
cần thiết nên thực hành là:
Dục tu Tiên-Đạo, Tiên tu
Nhơn-Đạo;
Nhơn Đạo bất tu, Tiên-Đạo
viễn hỉ.
Câu
luận nầy đă lưu lại nhàm tai của chư
hiền, nhưng điều thực hiện th́ chư
hiền chưa hề đạt được.
Bần-Đạo giải thích cho chư hiền tường
là: Muốn tu theo nền Tiên-Đạo, th́ trước
hết chư hiền cần thi hành Nhơn-Đạo,
Nhơn-Đạo tức là hành thiện.
Hành thiện chi nhơn như Xuân viên chi
thảo,
Tuy bất kiến kỳ trưởng nhi
nhựt nhựt đa.
Câu
nầy chư hiền đều nằm ḷng, nhưng
bao giờ chư hiền thực hiện? Nghĩa là:
Người làm lành như luống cỏ mùa Xuân,
tuy không thấy lớn, nhưng ngày càng đầy-dẫy
nơi nội, đó là v́ cỏ mùa Xuân. Xuân
thuộc mộc, mùa mát-mẻ sương tuyết
đượm chan, vạn vật thảo mộc
đều trưởng thành một cách tự nhiên.
Đó là Bần-Đạo ví-dụ cho chư
hiền tường.
Chung thân hành thiện, thiện du bất túc,
Nhứt nhựt hành ác, ác tự hữu dư.
là
những điều làm lành giúp đời, giúp
những người lân cận bên ta, suốt
trọn đời ta làm c̣n chẳng đủ. Đó
là điều lập âm chất tùy khả năng, tùy
ḷng ḿnh là môn đồ của Đức Chí-Tôn, môn
đệ của Tam-Giáo đạt được
kỳ công hành thiện như thế mới hănh
diện.
Con người chung đụng ở cơi
trần, ḷng hành thiện của con người
đạt được một điểm, dù
tế vi, ḷng ḿnh vẫn đầy tươi
nhuận, sảng khoái muôn vàn, nơi tâm ứng
hiện để tán trợ ḷng thành của ḿnh
trong giờ suy luận. Chư hiền bế quan định
lại xem có như thế chăng?
C̣n “Nhứt nhựt hành ác, ác tự hữu dư”
nghĩa là: Một ngày làm ác, th́ ác đă có dư.
Một giờ chư hiền thực hiện điều
trái hẳn, trái hẳn với người, trước
trái hẳn ḷng ta, dù chư hiền trong lúc thực
hiện chưa suy nghĩ là do vật-dục thúc
đẩy làm cho tinh thần chư hiền bị
đẩy mạnh. Nhưng sau khi ḷng chư hiền
đă tự hối, tự hối trong đêm trường:
lắm khi chư hiền muốn hủy ḿnh, để
đền bù tội ác. Như vậy ṭa lương-tâm
của chư hiền phán đoán rất công minh, nào
là Tâm tà, Tâm chánh cũng do Tâm phát xuất, đừng
để dẫn dắt đi sai lạc ngoài lề
lối, th́ đành rũ xác trước mọi người,
dù chư hiền đă sống trên phần nhung
lụa. Như vậy chư hiền đang tôn
thờ Thiên-Đạo của Đức Chí-Tôn, dưới
quyền điều khiển của Bần-Đạo
giáo huấn. Chư hiền phải minh sao để
phân tách Tâm tà, Tâm chánh. Chư hiền nhớ
lại:
Chánh
tà hai lẽ đoán sao ra
Nhưng
ḷng con người nhứt định cương
quyết điều phản trắc ḷng ḿnh, th́ chư
hiền đừng thực hiện đối
với ngoại nhơn, đó là Chánh vậy. C̣n
những điều mà chư hiền không muốn
ngoại nhơn trao cho chư hiền, mà chư
hiền lại trao cho ngoại nhơn, đó là điều
Tà tâm vậy. Cần minh định không sai lầm:
Tà Chánh, Chánh Tà đều do ta định lấy,
nếu chư hiền không quyết đoán phân minh,
như vậy chư hiền tự đưa ḿnh vào
nơi cơi hạ đó.
Chư hiền cần định nơi TÂM.
Chữ Tâm là quyết định, cho con người
thành Tiên, đắc Phật cũng Tâm, mà đưa
con người xuống Diêm-Đài sa đọa cũng
Tâm. V́ chữ Tâm trên có ba điểm:
Tam
điểm như tinh tượng,
Hoành
câu tợ nguyệt tà.
Phi
mao tùng thử đắc,
Tố
Phật dă do tha.
Là trên có 3 điểm như ngôi sao tinh tú, phía
dưới có một ṿng bán nguyệt như lưỡi
câu bọc dưới. Đưa con người
đến Niết-Bàn chứng vị cũng đấy,
chư hiền cần chọn mà thi hành, để tránh
điều hủy-hoại thân tâm, đó là Tâm. C̣n
Ư?
Chữ Ư: là hiện-trạng Tâm, trên
điểm Thái-Cực, nhị âm dương cùng
Tứ-Tượng ở đó là chữ Lập,
giữa chữ Viết, viết chữ Khẩu là
Tứ-Tượng, thêm một ngang giữa là Ngũ-Hành
nằm trên chữ Tâm, đó là vạn sự do Tâm
phát xuất. Như vậy không lầm, mỗi
hiện tượng của chữ đều đủ
đầy ư nghĩa, nhưng chư hiền c̣n
thiếu nghiệm suy thành xem thường như
thế.
Tâm-Ư, nhưng Ư thuộc Tâm bao-bọc tải
thân, như vậy cũng là Tâm chủ-tŕ cho Ư.
Đây đến THÂN:
Thân là bản thể của chư hiền,
đều thọ khí âm dương cấu tạo thành
h́nh thể, nội dung Tạng, Phủ, Can-trường,
sánh cùng Trời Đất, sánh cùng bầu vũ-trụ,
chư hiền nào thiếu, chỉ thiếu là:
Thiên
Địa vô tư,
Nhơn-loại
hữu tư.
Do ḷng hữu tư của chư hiền, khiến nên
phân tách Người, Ta, Kia, Nọ.
Về phần tư-kỷ, tư-tâm, tư-ư, tư-thân,
tư-dục, mọi người đều riêng ra,
thành chư hiền quên hẳn vô-tư để lượn
lần theo Tuần-Huờn Vũ-Trụ. Thân của
con người đúc kết tạo thành do nhị
khí huờn h́nh, trước điểm tinh-ba
cấu tạo, được chiết điểm
Linh-Quang của Đức Chí-Tôn ban cho nhơn-loại,
từ một cử động diệu hiền cho
đến ngày phát xuất. Như vậy đó là
một hiện-trạng đủ đầy
quyền năng để cho chư hiền nhận
lấy, nhưng chư hiền quên lảng rằng:
Quyền năng ấy của ai ban cho? V́ Thiên Địa
vô-tư không bao giờ nhắc ân-huệ nầy
đối với chư hiền, hay đọa đày
đối với người tội lỗi.
Luật công-b́nh, luật vô-tư tạo thành Càn-Khôn
Thế Giới. Dù chư hiền không t́m đường
phản bổn, th́ điểm Linh-Quang chịu sa
đọa là tự ḷng ḿnh không tạo lấy ngôi
vị cho ḿnh, nào phải Luật Tuần-Huờn không
công-b́nh đối với chư hiền? Chư
hiền không tạo lấy ngôi vị, th́ chư
hiền phải chịu h́nh phạt. Chư hiền
quên lảng vô-tư ấy. Như vậy tâm con người
làm chủ bản thân tối trọng, để Linh
Quang nương tựa vào thân mà làm điều
thiện-lạc, trau-giồi bản tánh hầu
trở lại vị cũ từ xưa.
Vậy Thân chư hiền nên suy lường: Thân
tức là vật. Thân tướng chư hiền
đầy đủ tốt tươi, nhưng cũng
phải trực thuộc nơi Tâm điều
khiển. Chư hiền nên nhớ câu nầy:
Hữu
tâm vô tướng, Tướng tự tâm sinh.
Hữu
tướng vô tâm, Tướng tùng tâm diệt.
Là:
Xuất hiện thân sinh của chư hiền bên ngoài
đầy đạo mạo nghiêm trang, nhưng
sự nghiêm trang đó, đối với kỷ
luật thường nhơn là một trọng
hệ, một gương mẫu, nhưng không
trọng hệ bằng Tâm người. Tâm con người
thiếu Tâm Ư, đưa linh hồn vào nơi sa
đọa, th́ dù bản thân bên ngoài có lụa là
nhung gấm, như thế cũng chẳng ích chi.
C̣n bản thân chư hiền, ở vào cơi
tạm bùn lầy dơ bẩn, bên ngoài sự
trang-nghiêm thiếu phần khoa học, nhưng ḷng chư
hiền đầy đạo-đức, biết thương
người, phục thiện cho người,
truyền huấn dụ cho người, và những
điều cần ích cho người cùng ta một
ư, tất nhiên bản thân kia uốn lượn theo
chiều con tâm sử dụng, đó là con tâm
giữ được thăng bằng không cho sóng
trần tham vọng dấy động làm cho bản
thân kia phải chiều theo con tâm sử dụng. Như
vậy chư hiền chủ được con tâm
tức là Phật ngự tại Niết-Bàn vô
cảnh đó.
Giờ đây Bần-Đạo hạ trần
chứng lễ lưu lại cho chư hiền đôi
đoạn hầu làm tài liệu học tập sau
nầy. Bần-Đạo c̣n diễn dụ cho chư
hiền kế tiếp.
Thăng...
|