B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO II
Đàn
Tư thời 15-6 Kỷ-Dậu
(28-7-1969) tại
Ḥa-Đồng Tôn-Giáo
____________
(Tiếp
lịnh tái cầu: Đồng Tử Bạch-Hoa)
Thi:
Thọ
khí âm dương vốn Mẹ, Cha,
Từ
trong thạch động ấy quê nhà,
Thiên-Cung
náo loạn Thần Tiên nể,
Sổ
bộ Diêm-Đền xé nát ra.
ĐẤU-CHIẾN-THẮNG PHẬT — Lăo
Tôn mừng chư hiền đồ, chư hiền
đồ an tọa nghe Lăo Tôn vịnh phú tả B́nh-Minh
Đệ Nhị, thọ sắc Diêu-Tŕ hạ
trần diễn giải cho kiếp con người
sanh trưởng trong bầu trời hưởng
nhờ ân Tạo-Hóa.
Phú:
Khí âm dương hóa sanh thân thể,
Không Mẹ Cha, xuất thế lắm dị h́nh,
ẩn lâm sơn trưởng dưỡng
bởi khí tinh,
Dùng hoa quả nuôi ḿnh, cùng ở nơi Liêm-Thủy
động.
Hồi tưởng lại muốn biết ḿnh
được bao nhiêu tuổi sống,
Phải trường sanh khỏi phải
chịu động luật của ai đâu!
Nghĩ thân nầy bầu Tạo-Hóa muốn tóm
thâu,
Như vậy mới phỉ chí của Hầu-Vương
Liêm-Động-Thủy.
Tâm phát động tầm Tiên-Ông để
thọ truyền Đạo lư,
Đă bao năm sơn thủy vượt
tầm sư,
Gặp Bồ-Đề xin thọ giáo Đức
Tôn-Sư,
Không chấp nhận, quá ư tủi hổ!
Ta nghĩ ḿnh không giống người, quá
khổ,
Nên Thầy chê không dạy dỗ kẻ như
Ta,
Cúi đầu xin năn nỉ thiết tha,
Thầy lấy quạt gơ đầu Ta ba cái,
Tay chấp đít động Tiên Thầy quày
trở lại.
Trí thông minh Ta cho rằng phải phải,
Nên thật hành chớ trái khó đạt
lấy thành công,
Chờ canh ba Ta độn nhập vào trong,
Tầm đến chỗ Thầy nằm nơi
phía hậu.
Qú dưới đất trông Thầy động
ḿnh mà bạch tấu,
Nghe Thầy phân: đă giờ Tư, giữa canh
ba,
Hầu-Vương đâu, sao chẳng đến
hầu Ta,
Ban pháp-báu cho Hầu-Vương thọ
truyền Đạo-pháp.
Qú dưới đất Ta liền ứng
đáp:
Con đến lâu rồi nhưng c̣n chờ
đợi lịnh Tôn-Sư.
Đức Bồ-Đề rơ thấu hạo khí
thiên tư,
Liền chấp nhận trao bửu thư thâu vào
thọ giáo,
Thất-Thập-Nhị Huyền-Công Thầy
đă thâu vào túi báu,
Thầy bảo Ta đem đổ giữa không
gian,
Chẳng núi non mà cũng chẳng đặng
đổ ngoài đàng,
Ta hội ư bèn nuốt vào trong cả thảy.
Làm bổn phận trở vào qú tâu bạch
lại:
Con đă làm xong lời Tôn-Sư đă chỉ
dạy con.
Bồ-Đề Ông ban phép báu vẹn tṛn,
Ta trở lại động non học Tu cùng chúng
đệ.
Ngày khích động, Ta bàn cùng chư đệ
chúng,
Thử phép mầu, xem tác dụng của
Thầy ban,
Làm lố lăng chư đệ chúng la vang,
Thầy giận đuổi hạ san, không cho
ở đây làm đệ tử.
Ta vào lạy tam thiên xin Thầy tha thứ,
Quyết một ḷng chẳng chứa nhận
ở Ta,
C̣n cấm rằng: từ đây chẳng đặng
lân la,
Cùng không lậu cho ai là Ta truyền Đạo-pháp,
Nếu vi lịnh, Ta sai chư Thần tróc nă,
bắt đục cốt rút gân.
Hoảng hồn kinh chẳng dám ở lại
gần,
Bèn từ tạ, đấu vân về cùng chư
hầu tử.
Từ đây Ta xuống Diêm-Vương
soạn vào bộ tử,
Đă bôi xong sổ-bộ của giống ḍng
Ta,
Nhổ cột đồng nơi rún biển làm
binh khí xông pha,
Quá náo loạn, Diêm-Chúa thượng tấu
đến Thiên-Ṭa.
Thiên-Sứ triệu Ta về Thiên-Đ́nh
thọ chức,
Nghe chiếu triệu, Ta liền đấu-vân
lập tức,
Chầu Ngọc-Hoàng, lănh chức Bật-Mă-Ôn,
Hội Thần Tiên Ta chẳng đặng
nhập vào môn,
Cùng Hội-Yến Bàn-Đào nơi Tây-Vương-Mẫu.
Ta giận thay! Tài phép như Ta nào ai rơ
thấu,
Liền bỏ chức, cân-đấu trở
lại trần gian,
Loạn Thiên-Cung, Phật, Thánh hăy kinh hoàng,
Ta trở lại trần gian, về nơi Liêm-Thủy-Động.
Ngày chiêu tập chúng hầu càng thêm đông phó
hội,
Dựng Đại-Kỳ tôn xưng Đại-Thánh
Tề-Thiên,
Pháp thần thông Ta đă đủ diệu
huyền,
Chiếm một cơi làm vua trên thế giái.
Ngày phát động phong trào càng trọng đại,
Hội Quần-Tiên nơi Thiên-Đ́nh vào
hạ giái để bắt Ta,
Thần Nhị-Lang thọ lịnh xuống giái
ba,
Biết bao trận xông pha cùng bao diệu
kế.
Nơi Thiên-Đ́nh kia Ta c̣n chẳng nể,
hồ huống ở chốn giái ba,
Vận thần thông lui tới một ḿnh Ta,
Dùng huyền-diệu xông pha cùng bao Thiên-Tướng,
Giáp ṿng trời Chư Phật Tiên đều vây
Ta tứ hướng,
Quyết bắt Ta về trị tội loạn
Thiên-Cung,
Phép thần thông, Ta biến hóa vô cùng,
Làm chi Lăo, không hăi hùng ai cả.
Dùng phép mầu nhiệm, Ta độn vào trong
tảng đá,
Chư Phật Tiên đều quày quă trở
lại tấu với Thiên-Cung,
Hội Thần Tiên thọ lịnh Thượng-Đế
Cửu-Trùng,
Đồng thọ lịnh truyền xuống rày
hạ giái.
Phật Nam-Hải biết Hầu-Vương Ta
lợi hại,
Học Bồ-Đề thất thập nhị
huyền công,
Dùng tài ba khó thắng đặng phép thần
thông,
Dùng diệu kế mới mong bắt Ta đặng.
Phật Nam-Hải thọ lịnh Trời
dặm thẳng,
Xuống không gian sai thằng ấu-tử đến
dời Ta,
Rằng: Vâng lịnh của Phật-Bà,
Đ̣i Ta đến không gian truyền thêm Đạo-pháp.
Nhướng cặp mắt thần thông xem
rồi, Ta liền hồi đáp,
Dễ ǵ đâu bắt nạp đến Thiên-Triều,
Liền Cân-Đấu-Vân thẳng đến
mục tiêu,
Gặp Nam-Hải xem Ta như nhiều quen
biết.
Phật Nam-Hải: nếu Ta thần thông
quả thiệt,
Nhảy khỏi bàn tay, về tâu Thượng-Đế
nhượng hẳn ngôi Trời,
Vừa phân qua chưa kịp dứt lời,
Lăo khoái chí, hỏi rằng: chơi hay
thiệt?
Phật Nam-Hải: đây là lời quả
quyết,
Nhảy khỏi rồi mới biết thiệt
không?
Ta cho nhà ngươi suy nghĩ cạn đáy ḷng,
Đừng bướng bỉnh rồi ăn năn
uổng công sự muộn.
Lời khiêu khích, ḷng Ta như gió cuốn,
Từ Đông Tây một phút Đấu-Vân qua,
Huống hồ chi bàn tay của Lăo Phật-Bà,
Hăm dọa Lăo hầu toan gạt gẫm.
Rằng: một bước Ta xa hơn ngàn
dặm,
Dễ ǵ ai nắm đặng vó của Ta đâu?
Nè thử xem Ta nhảy khỏi đó hầu,
Vừa qua nửa, bị Ngũ-Lôi đè quá
nặng.
Dùng tốc lực, Ta vẫy vùng chẳng đặng,
Liền cúi đầu xin Phật-Tổ thứ
tha,
Rằng: lời đây của Lăo Mẫu
Phật-Bà,
Rán chịu một ít sẽ có người ta
đến giải.
Bùa linh kia Phật-Bà Ngũ-Hành-Sơn dán
lại,
Cho chư Thần ǵn giữ mấy trăm năm,
Ta nằm đây thật khổ sở khó khăn,
Giải thoát chẳng đặng thật là quá
bực!
Nghĩ mà giận Ta đây quá tức,
Đừng nhảy qua để thử sức
mới biết hơn thua.
Ta nằm đây mùa lại qua mùa,
Mà chẳng thấy ai đến cứu Ta ra
khỏi núi!
Bắt Ấn Tư triệu chư Thần giữ
núi,
Hỏi tại sao đè nặng ở thân Ta?
Rằng: đây vâng lịnh của Lăo-Mẫu
Phật-Bà,
Giữ bùa linh chẳng đặng tung ra,
Để trị tội người đà
lộng Càn-Khôn chẳng kể,
Luật tuần-huờn không mau cũng chẳng
trễ,
Chờ đến năm trăm năm sẽ có
kẻ cứu ngươi.
Ta nằm đây thật chết điến
trong người,
Đói ăn sắt, khát uống dầu cho
đỡ dạ.
Nhắc tích trước Ta nằm trong kẹt
đá,
Ngũ-Hành-Sơn đè nặng mấy trăm năm,
Chờ đến ngày tha thứ chuộc
tội ăn năn,
Trần-Huyền-Trang thọ sắc điệp
Lôi-Âm,
Đến giải thoát nếu Ta hồi tâm
chịu làm đệ tử.
Bèn chịu đại để ra khỏi
rồi sẽ xử,
Liền ứng thinh xin cứu tử sẽ
hồi tâm,
Trần-Huyền-Trang thọ pháp Lôi-Âm,
Rằng: biết Hầu-Vương Ta chẳng có
định tâm,
Tuy chịu đó rồi Ta không chịu đó,
Liền phải ghép Ta vào trong đôi ngơ,
Ban Cẩm-Y lại với măo Kim-Cô,
Xem như vầy mới rơ mặt Tiên-đồ,
Bằng chẳng thế xem Ta như loài
Hầu-Vương vô vị.
Xem vật báu Ta liền suy nghĩ,
Rằng: dùng Ta để bắt quỉ trừ
ma,
Nhưng bằng ḷng để gỡ nặng núi
đè Ta,
Liền chịu đại cho qua đó vậy.
Ngũ-Hành-Sơn bùa linh Phật-Bà tay gỡ
lấy,
Ta vùng nhẹ chẳng thấy có chi đâu,
Bèn ṿng tay bước lại cúi đầu,
Xin Sư-phụ cho theo hầu hộ giá.
Niền Kim-Cô để vào đầu xem
ngộ quá,
Để vào rồi cậy măi cũng không ra,
Tức giận thay! lấy thiết-bản xeo
muốn gảy mà,
Niền ấy xiết chặt, đành cam
phải chịu!
Trần-Huyền-Trang lắm khi Ta không nghe
lời dạy biểu,
Niệm Cẩn-Cô, niền ấy siết
lại muốn nứt đầu Ta,
Tức ḿnh thay nhào lộn lăn qua,
Xin Sư-phụ thứ tha đừng niệm
nữa.
Từ đây Ta hết phương cứu
chữa,
Đành nghe theo bữa bữa lịnh Thầy
Ta,
Bạch Tôn-Sư xin đặt danh tánh cho là,
Thầy phán định Tôn-Ngộ-Không, Ta
liền thọ lấy.
Ḷng phấn khởi trong tinh thần Ta thúc đẩy,
Quyết một ḷng theo Thầy đến
gặp Phật Lôi-Âm,
Đặng tŕnh qua sự khổ nạn mấy
trăm năm,
V́ Ta hóa sanh thọ khí dương âm,
Dùng hoa quả ở sơn lâm, không hưởng
ǵ khói lửa,
V́ phạm luật Thiên-điều nào ai dám
chữa,
Chờ hồi tâm có Phật đến cứu
Ta thôi,
Tả đề qua lưu lại cho môn-đệ
nghe thời,
Nên ghi nhớ những lời của Lăo Tôn
đây lưu lại.
Ở cơi trần nào ai đâu không vấp
phải,
Gặp Đạo mầu thời đại
được xá ân,
Như Lăo đây c̣n phải chịu khổ
biết bao phần,
Chư hiền đệ rửa sạch tâm thân
hầu cầu Tiên học Đạo.
1) Là phải tuân theo lời Thiên-cơ
dạy bảo,
2) Là cần cải tạo tư tưởng
điêu ngoa,
3) Là chung tay nhau xây dựng nền Đại-Đạo
Kỳ-Ba,
4) Là un-đúc đức tin để vượt
mà khổ hải.
5) Ư đen tối chư hiền toan gác lại,
6) Tâm thiện từ theo ḷng quảng đại
của Đức Từ-Tôn,
7) Cần chùi lau cho tươi sáng điểm
linh hồn,
8) Dùng thanh đạm để bảo tồn
linh-điễn.
9) Tu phải ra mặt con người đầy
hạnh kiểm,
10) Ḷng ái tha cần thực hiện với
trần ai,
11) Nghiệt-oan trần tua trả sạch
kiếp nầy,
12) Tâm chánh niệm trở quày về ngôi
vị cũ.
Lời tâm huyết Lăo đây nhắn nhủ,
Cho khách trần được tự chủ nơi
ḷng,
V́ trong người đều có một
Chủ-Nhơn-Ông,
Phải quyết đoán thông minh mới ḥng
về ngôi vị.
Muốn đạt Đạo, chư hiền
toan suy nghĩ,
Kỳ xá ân nên lănh chỉ phục về ngôi,
Thất ức niên mới được ân xá
một hồi,
Đừng bê trễ phải chịu nhận
nhồi thân nơi cát bụi.
Hỏi kiếp tạm con người sống
bao nhiêu tuổi?
Đến thác rồi cũng phủi lấy tay
không,
Sự nghiệp đây sao chẳng biết vun
trồng?
T́m cái sống c̣n trong ṿng cái chết.
Chư hiền đừng tưởng rằng:
chết rồi là mất hết,
Tấm thân phàm trả lại ḷng đất nuôi
dưỡng cho loài trùn,
Chỉ hồn linh tự-tại nơi cơi
thung-dung,
Nếu chẳng vậy th́ cả hai đều
nằm chung nơi ḷng đất.
Chư hiền muốn biết chết rồi
linh hồn c̣n hay mất,
Th́ xem đây lời thành thật của
ngọn linh-cơ,
Tả B̀NH-MINH vạch lại lúc ban sơ,
Như lật quyển Thiên-thơ, chư
hiền toan nghiệm cả,
Đời cuối tận, Lăo đây c̣n
phải hạ trần lập quả,
Cùng Phật Tiên bỏ tịnh tọa nơi
bồ-đoàn,
V́ Đức Chí-Tôn rời Bạch-Ngọc
xuống trần gian,
Cùng Kim-Mẫu bỏ bồ-đoàn, hạ
trần ô trược.
V́ đoan thệ nơi Tam-Giáo-Ṭa lúc trước,
Nếu độ không tận con, Ngài quyết
chẳng trở lại Ngọc Kinh,
Đành ở đây chịu tai nạn với
tội t́nh,
Như thế Chư Phật Tiên đều
hạ ḿnh trần thế.
Chư hiền nên mau chơn kẻo trễ,
Sẵn xác phàm tại thế mới dễ
lập đức bồi công,
Cần trau tria bước thẳng một ḷng,
Hồn khỏi xác được thong dong nơi
Bồng-Đảo.
Thi:
Bồng-Đảo
c̣n chờ đợi sĩ tu,
Hưởng
đời lạc thú mấy muôn thu,
Niết-Bàn
chở hết người thanh đạm,
Chẳng
chứa một hồn chẳng biết tu.
Ngang
dọc Thiên-Cung c̣n chẳng kể,
Huống
hồ phàm tục măi cần cù,
Muốn
nên đạo-đức giồi trau luyện,
Phạm
luật Thiên-điều chịu ngục tù.
Lăo ban ân trung đàn, thượng ỷ. Thăng... |