B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO
Đàn
4/3 Mậu-Thân (1-4-1968)
__________
(Tiếp
điễn:)
Thi:
NHỊ
chấp gươm linh xuống cơi trần,
LANG
du ngoạn cảnh biết bao lần,
HIỂN
vang một thuở thanh b́nh tả,
THÁNH
Phật đồng lai ngự cơi trần.
NHỊ-LANG HIỂN-THÁNH,
mừng chư nho sĩ. Giờ linh, Ta hạ trần
tả Kinh. Vậy chư nho sĩ an tọa nghe Ta
truyền.
Văn
động đ́nh:
Mấy mươi năm Đạo Trời khai
mở,
Nghiệp chúng sanh mau gỡ dứt lần,
Từ đây sẽ gặp Tân-Dân,
Sửa
sang đẹp đẽ muôn phần tốt xinh.
Đạo phục b́nh,
Đời nghiêng ngửa,
Bởi nhục vinh.
Bởi nhục vinh thường t́nh thay đổi,
Đến thác rồi tấn thối ra chi,
Đạo đắc tŕ,
Đạo ư chánh,
Đạo khả tri.
Khả tri hai chữ Tam-Kỳ,
Tô
bồi đạo-đức kịp kỳ Long-Hoa.
Cơ quan là máy sâu xa,
ít
người triêm nghiệm th́ ra khó tường.
Hội tứ phương,
B́nh chủng loại,
Sửa phong cương.
Phong cương thay đổi cơ đời
tận,
Hết lúc suy vi đến thạnh hành,
D́u nhau kết bạn em anh,
Liên
dây ái chủng thật hành Đạo Tiên.
Cớ sao ḷng phức măi phiền,
Cầm
cơ máy Tạo chỉ truyền chúng dân.
Năng un-đúc tinh thần lo liệu,
Tâm tu chỉnh thoát bến mê tân,
Mê tân sóng bủa lao xao xuyến,
Giông tố thuyền trôi ắt khốn nàn.
Giờ linh Lăo giáng trung đàn,
Khuyên
trong chư sĩ bảo toàn đức tin.
B́nh-Minh Đại-Đạo lo in,
Công
nầy rất lớn nam tin, nữ tường.
Câu văn chương,
Triết-lư Đạo,
Để phô trương.
Phô trương trong lúc nhơn sanh khổ,
Giải nạn cho đời buổi loạn
nghiêng,
Loạn nghiêng ḷng phải cho yên,
Đức
tin vững đạt Thần Tiên trợ cùng.
Trống đổ thùng,
Chuông vội giục,
Tỉnh đời chung.
Đời chung một Đạo đừng
chia rẽ,
Đạo biết thương yêu, Đạo
mới mầu,
Vinh hoa tước lộc công hầu,
Thể
như bóng nguyệt gác đầu vội chinh.
Tạo đức tin,
Nghĩ phận ḿnh,
Chớ than phiền.
Chớ than phiền muộn, lơi tâm Đạo,
Khó đến Thiên-Đường buổi
dứt hơi,
Vân du ngoạn cảnh vui chơi,
Mang
bầu nhựt nguyệt ḍng khơi tự t́nh.
Thảm thương cho đám quần sanh,
Biết
bao cái khổ, khó đành từ nan.
Cũng một đàng,
Kinh Thánh dạy,
Đạo cho an.
Cho an trước ghét, sau thương bấy,
Bác Đạo rồi đây lại phải tu,
Lần tay tính đă bao Thu,
Chưa
đầy ngũ-thập đường tu
ảo-huyền.
Hỏi sao ḷng phức măi phiền,
Xây
nền Đại-Đạo mối giềng tầm
phăn.
Đỏ đen chỉ sợi xích thằng,
Mà
ràng buộc măi lăng-xăng nợ trần.
Ăn-năn nay vẫn c̣n chưa muộn,
Thức tỉnh đời ôi! đợi quá lâu,
V́ đời Lăo phải lo âu,
Sao
đời chẳng sợ về câu luân hồi?
Lại buông trôi,
Không toan liệu,
Để lo ngồi?
Lo ngồi cho rảnh thân nhàn nhă,
Chẳng có thương yêu gọi chút t́nh,
Giờ nay vâng lịnh tả Kinh,
Khuyên
trong nho sĩ giữ ǵn luật Tiên.
Sau đây Thầy sẽ qui nguyên,
Chọn
nhơn sanh lại chỉ truyền giáo dân.
Thăng... |