B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO
Đàn
4/3 Mậu-Thân (1-4-1968)
__________
NGUƠN-THỈ
CHƯỞNG-GIÁO, Tôn-Sư
mừng chư hiền đồ, thành tâm tiếp
lịnh Chí-Tôn hạ trần. Tôn-Sư điễn
hồi thượng cảnh...
(Tiếp
điễn:)
Thi:
GIÁO
hóa đàn con buổi hạ-nguơn,
CHỦ
tâm Thầy định khuyến con sờn,
NGỌC
Kinh chỉ dụ đôi lời giải,
HOÀNG
nghiệp gỡ lần tiếng thiệt hơn.
Thầy ban ơn lành chung cho thế gian.
Nầy các con! Đời sống tạm các con
c̣n nhiều chưa hối hận. Những con tài th́
c̣n lận đận, lắm thương ôi!
Trường thiên hận Thầy giải bày khúc
nôi cho con Ta tường ta thán.
B́nh-Minh Đại-Đạo ra đời th́
đời phải tường cách vật, rơ trí
tri. Hỡi các con! Thầy vận điễn quang d́u
dắt các con, đưa tay báu đỡ nâng con c̣n
ch́m trong bể ngạn. Các con đă rơ tri cơ
cuộc tường-quang vân hiện. Thầy vận
chuyển Lục-Long hạ thế, ngự ngọn
linh cơ kề cận các con. Các con nên hiểu:
giữa thời cuộc cô đơn lẻ phận,
nhựt-lạc tan du, thân trơ trọi chương
tŕnh đổ nát, nơi tâm linh con khó đạt bí
mầu. Các con thử nghĩ: cuộc vui say nơi cơi
trần của các con có là bao mà làm cho thân xác con
phải tiều tụy tinh thần. Các con nào học
cao, thấy xa hiểu rộng, các con cũng hiểu
câu: “Lương điền vạn khoảnh
nhứt nhựt nhị thăng”, có chi vui sướng
mà ham hố đó con.
Các con đă lập thân hành Đạo mà các
con không tầm suy nghĩ-ngợi để đem
nạp Thầy cho ác quỉ! Con cái như vầy có
đáng trách không? Trong đời, quí nhất là
Đạo; học đạo tề gia, lập thành
quốc chánh, học đạo tề gia, lập
đạo trị quốc; đó là con đường
quang minh chánh đại. Thầy ước mong cho
các con đạo tâm nên thực hành chánh pháp để
hy sinh thi thố mối Đạo Thầy trường
tồn vĩnh viễn cho nền Quốc-Đạo,
đó là Thầy lập cho các con. Vậy các con an
tọa nghe Thầy dạy:
Phú
lối văn:
Trong nền Đại-Đạo Tam-Kỳ nghiêng
ngửa,
Hỏi có con nào ra gánh sửa thay mặt cho
Thầy?
Nh́n từ Nam, Trung, Bắc, Đông, Tây,
Ngảnh lại kỹ con của Thầy mà c̣n
chưa tin trọn Đạo.
Ôi! Cha đă hiền mà con không ngay thảo,
Cha đă lành mà con không hiếu đạo
bổn phận làm con.
Thầy lụy rơi dạ ngọc héo von,
Đă độ thế không nệ tấm thân
mỏi ṃn c̣ng lưng chích gối.
Con măi măi đường tu giả dối,
Thiểu công phu, tội lỗi biết bao
hằng,
Gặp mặt nhau luận Đạo lăng xăng,
Vắng một lát, dạ tính mưu thần chước
quỉ.
Con hữu chí nghe lời Thầy nên suy nghĩ,
Đạo đức tṛn th́ mới phỉ
đẹp ḷng già,
Sống nơi trần vui đôi câu vinh nhục
với phù hoa,
Mà con măi mê sa nơi đường lục
đạo.
Giờ linh Thầy đến đàn dạy các
con từ tiếng khuyên dặn bảo,
Mà các con chưa thấu đáo cuộc tiêu trưởng
dinh hư.
Gió Đông Nam tỏa phất ngọn cờ,
Đàn thanh tịnh Thầy vạch thiên-cơ
dạy các con từ kẽ răng chơn tóc.
Nghĩ cuộc thế nay cười mai khóc,
Mà các con sao măi vùi lấp cái điểm linh
quang?
D́u dắt nhau lên tận cơi Thiên-Đàng,
Đường tu niệm là nấc thang
tiến hóa.
B́nh-Minh Đại-Đạo Thầy
vừa phê lịnh tả,
Phóng muôn đường trăm ngă Thầy
đă dặn ḍ con,
Ôi thôi rồi! b́nh tan gương vỡ, sự
thế chẳng chi c̣n,
Thân cô quả héo von cũng tỷ như vượn
ĺa non cành trơ chiếc lá.
Vậy các con mau hồi tâm bươn-bả,
Hầu trở lại chốn cũ đạo-đức
tô bồi.
Cả tiếng kêu nam, nữ các con ôi!
Thầy là Chúa-Tể càn-khôn mà Thầy bỏ
ngôi báu không màng nơi Linh-Tiêu-Cực.
Giấc say ngủ của các con mơ màng chưa
chịu thức,
Sẵn chén thuốc thần th́ con mau uống
phức đặng trả cái nghiệt oan khiên.
Gió Đông-Nam sóng bủa nhận thuyền ch́m,
Cơn giông tố mà các con ngồi êm đềm
sao không kinh hăi?
Đạo ra đời th́ đời khổ măi,
Đạo sửa đời th́ đời
phải gặp tai biến bao la,
Một mai th́ con thảo sẽ gặp mặt
Cha,
Thoát bể ái con khỏi rên la phiền phức
măi.
Nă-Phá-Luân gương c̣n nêu lại,
Ngang dọc đời rồi thân bảy thước
cũng đâu c̣n,
Bực hiền nhân muôn thuở vẫn c̣n,
Thầy tỏ vẽ chữ Đạo son, các
con tua học lấy.
Thi
bài:
Lấy lời dạy bảo các con,
Con
tua giữ vẹn ḷng son thảo hiền.
Ngày thanh tịnh đàn tiền giáng bút,
Dạy các con trong đục thi hành,
Thầy khuyên con chớ cải-canh,
Thầy
mong con chớ chia manh rẽ quyền.
Nắng lửa táp, ngửa nghiêng náo nhiệt,
Mưa dầu chan, con biết cùng không,
Nạn tai khắp cả trần hồng,
Biết
bao nỗi khổ cho ḷng đớn đau!
Miễn là trẻ tương rau hẩm-hút,
Đợi ngày cùng trong lúc nguy nan,
Thần Tiên sẽ độ lên đàng,
Gió
to sóng lớn thuyền càng sợ chi.
Đạo tách tẽ nhiều chi lắm ngă,
Mấy mươi năm rạng cả Cao-Đài,
Khắp cùng Nam Bắc ai ai,
Mà
không rơ tiếng Cao-Đài là danh.
Cơ phổ-độ nhơn sanh khai hoát,
Nay đến kỳ tan tác lo tu,
Rèn ḷng tô điểm công phu,
Luyện
Thần bữa bữa, đường tu vững vàng.
Con trần tục cơ quan khó rơ,
Máy nhiệm mầu con có hiểu đâu,
Sao qua áo mặc khỏi đầu,
Bao
nhiêu quanh-quẩn, dăi-dầu, khổ-lao.
Bước một bước, sửa trau
một bước,
Được một ngày một thước
cho tṛn,
Ǵn ḷng giữ vẹn phận con,
Tinh
thần trau luyện ḷng son đợi chờ.
Thuyền đậu tận nơi bờ rước
khách,
Phải lần theo đạp vách trần ai,
Xuống thuyền Bát-Nhă chèo gay,
Lướt
qua bể ngạn đức tài vẹn xong.
Đạo khắp chỗ phổ-thông giáo-lư,
Để con ta nghiệm kỹ suy tường,
Chung nhà là một chữ thương,
Ơn
Thần nợ Thánh phải bươn lo đền.
Tiếng gạnh để tuổi tên muôn
thuở,
Sao rằng cho rỡ-rỡ lưu danh,
Trái cân chơn lư thật hành,
Chờ
ngày Xuân đến trái cành đượm tươi.
Sống một kiếp hỏi bao mươi
tuổi,
Đến thác rồi cũng phủi tay trơn,
C̣n ba hơi thở tranh hơn,
Dứt
ba hơi thở cũng huờn đất không.
Sanh cơi thế long-đong tai nạn,
Về cảnh Tiên kết bạn vui vầy,
Nghêu-ngao dạo khắp Đông, Tây,
Giáng
thăng giáo Đạo mặt nầy tự do.
Thi:
Đàn
trung, Kinh Thánh đă phân tṛn,
Khuyến
thế ǵn nhau giữ phận con,
Một
kiếp tương rau muôn kiếp hưởng,
Theo
Thầy cho chóng bước bon-bon.
Thầy ban ân lành các con. Thầy hồi
Bạch-Ngọc. Thăng... |