B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO
Đàn
Tư thời, ngày 30 tháng 2 Mậu-Thân (28-03-1968)
____________
(Tiếp
điễn:)
THÁI-ẤT
THIÊN-TÔN, Tôn-Sư
mừng chư hiền đồ, b́nh thân tịnh
tọa nghe Tôn Sư tả:
Phú
lối văn:
Tá linh điễn độ trần ngâm nga
đôi lối phú,
Đem văn chương khuyến nhủ
dắt d́u bạn cũ lên tận con đường.
Đuốc Cao-Đài soi rạng khắp bốn
Trời phương,
B́nh-Minh Đại-Đạo trương
buồm qua bể ngạn.
Tâm vững đạt đừng cho ngao ngán,
Bước tu hành hăy rán phận cho vuông tṛn.
Sống trong trần nào là dân dă với tôi con,
Đến khi thác c̣n làm con ma đời
nhiễu hại.
Xót kẻ thế nên Lăo phân đôi lời trái
phải,
Vậy chúng sanh mau thừa thăi cái cuộc
trần,
Đạo hoằng khai độ thoát bến mê
tân,
Đức mở rộng d́u lần người
chí sĩ.
Cái cảnh khổ của đời toan sắp
lụy,
Mau d́u dắt nhau thẳng chỉ đến Tây-Phương,
Chốn Tiên bang mở hoát cửa Thiên-Đường,
Nơi địa-ngục không đường mà
sao c̣n lầm lũi?
Thấy cuộc thế vừa bi-ai vừa
tủi,
Ngán cho đời ngắn-ngủi sự đời,
Trương buồm loan tách dặm ḍng khơi,
Qua bỉ-ngạn vui chơi ngoài thế giái.
Khuyên chúng sanh tu đừng canh cải,
Lạc chơn-truyền của Đại-Đạo
trật Thiên-cơ,
Thấy cuộc đời đứng tủi
buồn ngơ,
Xem thế sự ngồi trơ như gỗ
chạm.
Nào là tửu sắc khí tài chôn nhau cả đám,
Nào thất-t́nh lục-dục nó đưa vào
khám mê-man,
Thấy như vầy Lăo luống chạnh ḷng
than!
Nên Lăo lai đàn ngâm chơi đôi đoạn
phú.
Trước kia Lăo cũng là người ở
trong vũ-trụ,
Nhờ kiếp tu nên thiêu hủy cái xác phàm,
Ngôi Phật Tiên ai cũng
muốn lên làm,
Mùi chung-đỉnh măi đeo đuổi túi
tham, mà lên làm Phật Tiên sao đặng?
Thuốc dă tật bịnh lành th́ thuốc
đắng,
Muốn làm Phật Tiên mà công phu không dày
dặn,
Làm sao mà đoạt đặng máy Thiên-cơ?
Xem chúng sanh sao ngáo-ngáo ngơ-ngơ,
Thối bước Đạo ơ-hờ
tuồng như khờ như dại.
Xưa Thuấn-Đế muốn nhường
ngôi lại,
Ngặt v́ DO nhẫn nại chẳng chịu tước
công hầu,
Hứa-Do đem các việc đuôi đầu,
Sào-Phủ rơ bèn cỡi trâu lên ḍng nước.
Suy kim cổ ai là người tài ba thao lược,
Đến nỗi nầy mà chưa hấp
thụ được mối Đạo Huỳnh!
Bến Ô-Giang Hạng-Sở liều ḿnh,
Câu đểu-giả mà Giái-Tử-Thôi phải
lụy ḿnh nơi rừng ṭng bá.
Ai là người trí thức chưa mau chơn
quày quă,
Hầu tránh cả cái nạn phong sương,
Mến tương rau là mến cảnh Thiên-Đường,
Mùi thực nhục ấy vào phương
hỏa-ngục.
Tiếng châu ngọc đă tiêu ṃn cọ bút,
Lời triết-minh trong đục, mấy
kẻ tri tường?
Vận Niết-Bàn bủa khắp bốn
Trời phương,
Khêu đuốc tuệ của Trương-Lương
làm gương cho hậu thế.
Lăo xót bấy cho đời bao xiết kể,
Cạn văn từ mà đời chưa để
đặng nơi ḷng,
Lăo ước mong: chư đạo hữu
cố công,
Bởi ít ai đặng như ḷng người
thuở trước.
Đường náo-nhiệt a lũi-lầm vô bước,
Nẻo Tiên-bang nào hưởng được
hạnh phước thanh nhàn,
Sớm chiều trưa đang say ngủ mơ-màng,
Tiên Thánh Phật đă kêu vang mà chưa
chịu thức!
V́ vật chất ở ăn giành giựt,
Khiến gây nên cuộc chiến tranh, mạnh th́
c̣n hiếp bức kẻ yếu ngu hèn.
Thấy ánh trăng đành nở phụ đèn,
Hứng gió mát lại chê khen nơi quạt
thế.
Cảnh đàng qua Tây-Vức khuyên mau về
kẻo trể,
Cuộc sống đây phải chịu nào
củi quế với gạo châu,
Nghĩ thân tầm ngày đêm măi luống trông
dâu,
Đến khi thác rồi th́ tơ đâu dùng
cho xă-hội.
Xưa Tử-Lộ biết ḿnh rằng lỗi,
Ai chỉ cho th́ cải hối xiết chi
mừng.
Chư hiền xem lại con chim ưng,
Không ai nuôi dưỡng nó mà tự-do các
rừng xanh bay dạo.
Ḱa gà ở trong chuồng kề sẵn bên nước
gạo,
Mà cái sự chết c̣n chưa thấu đáo
định ngày giờ!
Giờ linh lặng-lẽ như tờ,
Lăo vâng Thánh-Chỉ của Chưởng-Giáo Thiên-Tôn
giáng đôi giờ khuyên thế sự.
Thăng... |