B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO
Đàn
Tư thời, ngày 30 tháng 2 Mậu-Thân (28-03-1968)
____________
NGUƠN-THỈ
CHƯỞNG-GIÁO
Tôn-Sư mừng chư hiền đồ! Khá
thành tâm tiếp lịnh. Tôn-Sư báo đàn, thượng
ỷ. Thăng...
(Tiếp
điễn:)
ĐỘNG-Đ̀NH-HỒ
TIÊN TRƯỞNG
Tôn-Sư mừng chư đồ đệ, ban
ân tọa thiền nghe Tôn-Sư tả Kinh.
Thi:
ĐỘNG
ḷng nhớ đến đám quần-sanh,
HỒ
điệp đời mê bă lợi danh,
ĐẠI
giác ban ra ǵn mối Đạo,
TIÊN
Ông giáng dạy khá thi hành.
Thi:
B́nh-Minh
Đại-Đạo đă hoằng khai,
Khuyến
thế lo tu để kịp ngày,
Sớm
đứng ra vào khen cụm trước,
Chiều
ngồi lui tới ngợi cḥm mai.
Thung-dung
thong-thả mây giăng gộp,
Ngày
tháng bơ-vơ thỏ ngậm đoài,
Thế
sự không tâm lưu luyến ái,
Ḿnh
ta đạo-đức mặc cao bay.
Thi:
Cao
bay trăm tuổi có chăng là,
Cái
khổ tử sanh, cái nạn già,
Quanh
quẩn ở trong ṿng nửa sáu,
Bôn
xu, dường thể bóng th́u qua.
Vân
du Nam Bắc không phiền muộn,
Ngoạn
cảnh trần gian thế giái là,
Cái
bước phong trần xem ngắn ngủi,
Phủi
tay ḍng nước lánh can-qua.
Thi:
Can-qua
lánh tục học Nhan-Hồi,
Biển
ái thuyền qua lượn sóng nhồi,
Bầu
nước đai cơm tâm đổng đẳng,
Câu
thi lối phú dạ hằng ngui.
Không
nghe tiếng tục cho rằng điếc,
Chẳng
thấy tài danh ấy lại đui,
Thường
bửa thung dung đôi bó củi,
Tự-do
thong-thả đứng đi ngồi.
Thi:
Đi
ngồi thong-thả một ḿnh ta,
Ngao
ngán cho thân tuổi sắp già,
Dưới
bóng tùng che chim luyện líu,
Trên
bàn thạch động mấy cḥm hoa.
Cờ
Tiên lúc hứng vầy nên bạn,
Rượu
Thánh hồi vui lại xướng ca,
Phú
quí công hầu xem ngán nhỉ?
Khuyên
nhau tu niệm lánh phồn-ba.
Thi:
Phồn-ba
các trẻ giởn chơi nhau,
Cái
khó hèn sang với cái giàu,
Của
quí Thạch-Sùng bao thế nă,
Gương
hiền Sào-Phủ lại càng cao.
Dấu
xưa tích cũ c̣n nêu sử,
Tỉnh
thế đời nay chẳng khác nào,
Cuộc
thế xây vần xem áy-náy,
Tâm
cho thanh bạch dạ đừng xao.
Thi:
Đừng
xao-lăng tánh ớ chư nho,
Biển
ái khuyên nhau hăy rán ḍ,
Từ-Hải
nghênh-ngang trong bốn cơi,
Trương-Lương
dâng dép há danh tho.
Đời
hay bịa đặt, đời tai biến,
Đạo
phải ch́u theo, Đạo rán ṃ,
Một
kiếp sanh tồn như chớp nhoáng,
Phủi
tay trả sạch rảnh thân tṛ.
Thi:
Thân
tṛ nặng nợ gánh quần thoa,
Mối
Đạo Trời khai nước Thánh ta,
Hai
chữ cang-thường dằn khúc nước,
Một
câu trung-hiếu dựng muôn nhà.
Chở
bao nhiêu Đạo thuyền không khẳm,
Bằng
mấy lời vang, bút chẳng tà,
Cân
cả ḷng nhơ muôn thói bạc,
Trời
gần chẳng phượng, phượng Trời
xa.
Thi:
Trời
xa tâm vẫn có bao nhiêu,
Dắt
bạn đồng song hứng cảnh chiều,
Sớm
trắng ḷa in trên mặt nước,
Chiều
ầm như sóng bủa đ́u-hiu.
Vang
tai nghe rơ đời than-thở,
Liếc
mắt vừa xem thế sự tiêu,
Ba
bốn khuyên ai lo niệm Phật,
U
ơ chi nữa thoát tiêu-diêu.
Vậy Tôn-Sư ban ân tiếp lịnh, Tôn-Sư
điễn hồi thượng giới... |